Giang Ninh không biết liệu Lâm Yến Thù có nghiêm túc hay không, còn cô thì rất chân thành.
Sáng nay cô còn cất công trang điểm, đứng trước tủ quần áo ít ỏi của mình cả tiếng đồng hồ mới chọn được một bộ đồ ưng ý.
“Chọn được chưa?” Giang Mai cầm cốc sữa đậu nành đứng trước cửa phòng nhìn con gái, “Mẹ đã bảo là con phải mua thêm quần áo mà cứ không nghe, đấy, giờ thì không có gì để mặt.”
Giang Ninh lấy ra một chiếc áo len màu xanh nhạt, phối cùng với quần jean cạp cao, vừa chải tóc vừa đáp, “Vâng ạ.”
“Cậu chàng kia tốt ở điểm nào? Nói mẹ nghe đi? Thích đến mức khiến con chú ý ăn mặc cơ đấy.”
“Điểm nào cũng tốt.” Giang Ninh kẹp gọn lại tóc, soi gương lại một lần để chắc chắn mình không có sơ sót nào rồi mới ra ngoài phòng bếp, “Con cũng không biết anh ấy có khuyết điểm gì không.”
Giang Mai xuýt xoa một tiếng, quay sang uống một hớp sữa đậu, “Con tâng bốc cậu ta gớm.”
“Mẹ cứ gặp là sẽ biết ngay thôi.” Giang Ninh lấy bữa sáng, là bánh nhân đậu ngọt, “Dịu dàng, tốt bụng, sống trách nhiệm, tình cảm, còn nhiều bánh nhân đậu không ạ?”
“Ừ, còn nhiều lắm, mẹ làm hơi quá tay.” Giang Mai ngồi xuống phía đối diện cô, “Trước mắt con chớ nói với người ta về bệnh của mẹ, để từ từ tình cảm ổn định đã.”
Giang Ninh không yêu ai bà cũng lo, mà yêu rồi bà lại càng lo, sợ con gái gặp phải người xấu.
“Anh ấy biết rồi.” Giang Ninh bưng cốc sữa lên uống, “Nếu anh ấy băn khoăn chuyện này thì con đã không định tiến xa hơn. Mẹ đừng nặng lòng, người ta đã tiếp nhận con thì sẽ đồng ý cùng gánh vác, nếu ngần ngại thì dù có tình cảm sớm muộn cũng sẽ chia tay. Chuyện tình cảm là lựa chọn từ cả hai phía, con cũng có quyền chủ động.”
“Cậu ta không để ý sao?” Động tác của Giang Mai ngừng lại, “Người nhà cậu ta thì sao? Làm gì có người đàn ông nào không quan tâm chuyện này được? Sao mới đó mà con đã nói rồi?”
“Ba mẹ anh ấy ly hôn đã lâu, ai nấy đều có gia đình riêng, chắc là sẽ không can thiệp đến cuộc sống của anh ấy.” Nhìn dáng vẻ ngang ngược của Lâm Yến Thù, Giang Ninh đoán người nhà cũng chẳng quản nổi anh, “Chúng con
quen nhau trên cơ sở thẳng, giấu diếm chẳng khác nào lừa dối, lại đâm ra nảy sinh khúc mắc không cần thiết, có vấn đề gì cứ thành thật chia sẻ. Giờ có ai mà không chịu áp lực, nhà nào mà không có gen bệnh? Cũng không phải chuyện gì lớn cả.”
Giang Ninh thuật lại lời Lâm Yến Thù nói tối qua, biết là mẹ sợ làm liên lụy đến mình.
“Con định mang bữa sáng cho anh ấy.” Giang Ninh thoáng do dự, rồi nói với mẹ, “Bánh nhân đậu ngon lắm ạ.”
“Cậu ấy thích ăn hả? Mẹ lấy mấy cái cho nhé. Hai đứa đừng vội kết hôn, cứ tìm hiểu nhau một thời gian đã. Xem cậu ta đối xử với con thế nào, có thật lòng không, mẹ hi vọng con có thể gặp được một người tốt.” Giang Mai thở dài đứng dậu, “Cậu ấy có kiêng ăn gì không? Mẹ làm thêm ít đồ ăn nhẹ cho cậu ấy.”
Giang Ninh cầm theo bữa sáng của Lâm Yến Thù, tới trước khu nội trú.
Giang Ninh gặp Từ Miểu trong thang máy, anh ta cứ nhìn cô chằm chằm làm cô phải lấy gương ra soi thử xem có phải mình trang điểm hỏng hay không.
“Cô mà cũng trang điểm à?” Từ Miểu vẫn không rời mắt khỏi cô.
“Sao tôi lại không được trang điểm?” Giang Ninh cười, “Kỳ lắm à? Có phải hơi lạ không?”
Từ Miểu lắc đầu, “Không đâu, xinh lắm.”
Lớp trang điểm càng khiến Giang Ninh thêm thu hút, vừa trong sáng vừa rạng rỡ. Vốn dáng người cô đã đẹp, cao gầy cân đối, màu áo xanh làm nổi bật nước da trắng hồng, tươi tắn chỉn chu.
“Cô đi gặp ai à?” Từ Miểu nhìn túi đồ trong tay cô, “Mang gì thế?”
“Đưa đồ ăn sáng cho người ta.” Tay Giang Ninh chỉ bừa một phía, vẻ mặt có vẻ không mấy tự nhiên. Thang máy dừng lại ở tầng 6, cô bước vội ra khỏi thang, bước được mấy bước thì thoáng dừng lại, đối diện với ánh Từ Miểu, nói rõ ràng từng chữ, “Lâm Yến Thù.”
“Hả?” Từ Miểu tưởng mình chưa tỉnh ngủ, “Hai người kết hôn rồi? Chuyện hôm qua kể trong group chat là thật hả?”
“Vẫn chưa.” Giang Ninh mỉm cười xinh đẹp, “Nhưng mà tôi sẽ cố gắng sớm mời mọi người ăn kẹo cưới.”
Từ Miểu trố mắt nhìn cô. “Tôi đi trước đây.”
Giang Ninh lấy gương ra soi lần cuối, chắc chắn lớp trang điểm của mình vẫn hoàn hảo, son môi không bị lem, mới mở cửa phòng bệnh Lâm Yến Thù.
Anh đang đứng bên cửa sổ nói chuyện điện thoại, quần áo bệnh nhân hằn lên rõ nét cơ lưng săn chắc. Dáng người anh thẳng tắp, mắt nhìn ra bên ngoài.
Nghe thấy tiếng động, Lâm Yến Thù quay đầu ra sau, ánh mắt lập tức khựng lại.
“Sáng nay mẹ em mang bữa sáng sang, nên mang cho anh một phần.” Giang Ninh đặt túi đựng hộp cơm màu trắng bằng vải thô lên mặt bàn, đón lấy ánh mắt Lâm Yến Thù, “Trong cốc là sữa đậu nành, em chưa bỏ đường đâu, nếu anh thích uống ngọt thì cho thêm nhé.”
“Cảm ơn em.” Lâm Yến Thù vẫn nhìn Giang Ninh chăm chú, “Tôi đang có chút việc quan trọng, lát nữa gọi điện thoại lại sau.”
Tai Giang Ninh nóng lên, cô có quan trọng không?
Lâm Yến Thù cúp máy đi lại gần, ném điện thoại lên mặt bàn, “Em ăn sáng chưa?”
“Em ăn rồi.” Giang Ninh cảm thấy trong phòng hơi nực, sự hiện hữu của Lâm Yến Thù càng thêm rõ ràng, cô hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, “Bữa sáng của anh đấy, em phải đi đây. Sáng nay em định đi thăm khám, 8h30 còn phải họp về cuộc phẫu thuật.”
“Lâm Mộc Mộc đã quen nhà chưa?” Lâm Yến Thù hỏi Giang Ninh.
“Nó ngoan lắm, sáng nay mẹ em còn mở một hộp đồ ăn cho nó, nó ăn ngon lành.” Giang Ninh mở cửa phòng định đi thì thấy có y tá đang lại gần, lập tức trở tay đóng cửa.
Tiếng “cành cạch” vang lên.
Lâm Yến Thù chợt cười, anh đứng trước mặt Giang Ninh, trên gương mặt trầm ngâm cố nén ý cười, hơi cúi đầu, gọi, “Giang Ninh.”
Âm cuối của anh rất khẽ, từ tốn chạm vào tìm Giang Ninh.
“Ừm?”
Lâm Yến Thù đứng rất gần, ước chừng chưa đến nửa mét. Anh giơ tay lên, Giang Ninh theo bản năng chớp chớp mắt. Bàn tay dày rộng ấm nóng dừng trên trán rồi vuốt nhẹ mái tóc cô, “Tối qua em ngủ có ngon không?”
Trên người anh có mùi thuốc, đăng đắng. Trong phòng còn rõ vị thuốc khử trùng, bệnh viện thì muôn đời cái mùi này, Giang Ninh đã quen.
“Cũng được.” Giang Ninh nghiêng đầu tránh ngón tay Lâm Yến Thù, nhớ lại giấc mộng tối qua. Lòng bàn tay anh hằn vết chai, có lẽ do nguyên nhân nghề nghiệp, khi cọ vào thấy hơi ram ráp, trái tim Giang Ninh cũng ngứa ngáy theo.
Lâm Yến Thù thu tay về, một tay bỏ túi, rũ mắt nhìn Giang Ninh trước mặt mình. Hàng lông mi đen dài đổ bóng lên gương mặt, anh cứ đứng như vậy một lúc lâu rồi cất giọng trầm, “Tối qua anh mất ngủ, chẳng chợp mắt được chút nào.”
Vì cớ gì mà mất ngủ?
“Sao lại thế? Tác dụng phụ của thuốc hả?”
“Ừm, chắc là do thuốc.” Lâm Yến Thù nhướng mày, “Có khi dị ứng gì đó.”
“Dị ứng với cái gì? Có nghiêm trọng không? Thuốc anh đang uống có vấn đề gì à? Hôm qua vừa đổi thuốc mới?” Giang Ninh xoay người đi tìm thuốc, Lâm Yến Thù bỗng nhiên níu lấy cổ tay cô, Giang Ninh sững sỡ, Lâm Yến Thù kéo cô vào lòng, lồng ngực anh tràn đầy.
Giang Ninh gác cằm lên vai Lâm Yến Thù, gò má dán sát bên tai anh. “Lâm Yến Thù?”
“Anh mong đến hôn lễ của chúng mình quá.” Hơi thở anh phả bên tai Giang Ninh, hầu kết chậm rãi di chuyển, khóe môi hơi cong lên, cố gắng giữ cho ngữ điệu mình thoải mái, “Ôm một cái chúc mừng cách mạng tình bạn thành công? Có được không?”
Hai tay đang buông thõng của Giang Ninh vừa giơ lên đến nửa chợt trở ngược đẩy Lâm Yến Thù ra, “Sắp bị anh nghiền nát đến nơi rồi.”
“Em cao lên nhiều đấy.” Lâm Yến Thù lui về sau, đứng dựa vào bàn, giơ tay lên trước cằm, nói, “Hồi trước em chỉ cao đến đây anh thôi.”
“Giờ em cao 1m70 rồi đấy.” Giang Ninh cười mà hai mắt cong cong, “Anh còn nhớ cơ à?”
Lâm Yến Thù hừ một tiếng, “Em không nhớ à?”
Khi đó Lâm Yến Thù ôm cô, đỉnh đầu Giang Ninh chỉ vừa chạm tới cằm anh.
Không khí mập mờ ban nãy dần tan, Giang Ninh ngước lên nhìn anh cười, “Chúng ta đều đã trưởng thành rồi.”
“Em đi nhé?” Giang Ninh tìm lại lý trí, giơ tay lên xem đồng hồ, sắp muộn mất rồi.
“Em có đặc biệt thích trang sức của nhãn hiệu nào không?” Lâm Yến Thù nhìn cần cồ trắng nõn nà của người thương, rất không thiện ý muốn đánh dấu chủ quyền của riêng mình lên đó.
“Hả? Không.” Giang Ninh lắc đầu, “Đừng tặng em, em không đeo trang sức đâu.”
“Sao em biết anh muốn tặng quà em?” Lâm Yến Thù giường cằm, ánh mắt rất ngang ngược.
“Đừng tặng, em không thiếu thứ gì cả, em đi đây.” Giang Ninh mở cửa phòng bệnh bước vội ra ngoài. Cô không muốn ở cạnh Lâm Yến Thù thêm một phút nào nữa, nán lại lâu hơn thì chỉ sợ quần nhỏ cũng chẳng còn.
Giang Ninh đi rất nhanh, mới đó đã không thấy bóng dáng.
Lâm Yến Thù cố nén cảm xúc, cầm điện thoại nhắn tin cho Chu Tề, “Vợ cậu đeo vòng cổ hãng nào thế? Cái màu đỏ ấy?”
Chu Tề: “Van Cleef & Arpels.”
(*) Van Cleef & Arpels là một công ty trang sức cao cấp của Pháp.
Lâm Yến Thù tìm trang web chính thức của nhãn hàng, nhìn hết một lượt rồi lại nhắn tiếp, “Có loại này đắt hơn không? Mấy cái này rẻ quá.”
Chu Tề: “Cậu tặng Giang Ninh thì tầm giá này là ổn, cậu cứ thử mua cái gì trên mười vạn xem cậu ấy có dám nhận không?”
Lâm Yến Thù: “Có thương hiệu nào cao cấp hơn không? Nhẫn cưới của cậu thì sao? Tôi cũng cần tham khảo mua nhẫn.”
Chu Tề: “Cậu cứ theo đuổi được người ta đi đã rồi tính tiếp, kết hôn còn xa lắm, anh hai à tỉnh táo lại đi làm ơn, cậu còn khướt mới được mua nhẫn.”
Lâm Yến Thù trầm mặc một chốc rồi mới trả lời, “Bọn tôi sắp kết hôn rồi.” Chu Tề gửi một tràng dấu hỏi chấm.
“Cậu cứ giới thiệu để tôi chọn dần là vừa. Tôi không muốn chờ, cứ phải đi đăng ký cho chắc kèo đã.” Không thể để Giang Ninh có cơ hội bỏ rơi anh lần thứ hai được.
Chu Tề tiếp tục gửi một loạt dấu chấm hỏi, “Giang Ninh đồng ý đi đăng ký với cậu á?”
“Cô ấy cần một cuộc hôn nhân, làm gì còn ai phù hợp hơn tôi nữa?” Vừa gửi xong Lâm Yến Thù vội vàng thu hồi lại, trả lời ngắn gọn, “Tất nhiên.”
Chu Tề: “Thật luôn?” Lâm Yến Thù: “Ừ.”
“Vậy tôi có cần gọi điện cho chủ nhiệm Tần không, nhắn ông ấy không cần giới thiệu nữa, hai cậu thành đôi rồi.”
“Vậy đi.” Lâm Yến Thù nói, “Tôi sẽ mời ông ấy làm người chứng hôn trong hôn lễ của chúng tôi.”
“Cậu đừng nóng vội như thế, mà hai người thành đôi kiểu gì đấy? Đưa tôi xem tin nhắn của hai người xem nào, để tôi phân tích cho cậu. Rồi lại xa cách thêm chục năm nữa thì khổ, cậu 30 rồi đấy, thêm vài cái chục năm nữa là thành ông lão rồi.”
Gửi tin nhắn xong Chu Tề vẫn chưa yên tâm được, dặn dò thêm, “Chớ có làm bừa đấy, kẻo lại dọa cậu ấy sợ chạy mất.”
Lâm Yến Thù: “Cô ấy đồng ý kết hôn với tôi rồi.”
Chu Tề gõ đi gõ lại hồi lâu vẫn chưa tìm được lời nào thể hiện được trọn vẹn tâm trạng của mình lúc này, hồi lâu sau mới nhắn một tin chốt hạ, “Hai người các cậu đúng là trời sinh một đôi, không lệch đi đâu được.”
“Nếu cậu muốn tặng dây chuyền cho cậu ấy, tôi khuyên nên chọn một cái giá tầm trung, đừng đắt quá, cô ấy có nhận cũng không cảm thấy mắc nợ. Kiểu dáng đơn giản thôi, để tiện đeo được hàng ngày. Cậu tặng quà quý quá, người ta không dám đeo ra ngoài thì cậu mua cũng bằng thừa. Kinh nghiệm của người từng trải đấy, cứ vậy mà làm không sai được đâu.”
“Có cần tham khảo trước kinh nghiệm tổ chức đám cưới không? Cậu chọn khách sạn thế nào? Tiệc cưới tổ chức tại khách sạn phải đặt trước càng sớm càng tốt, tôi có thể hỗ trợ giúp cậu đặt chen lịch không phải xếp hàng chờ, nhưng cậu phải tìm được khách sạn đã. Quyết định thế nào thì nhớ báo cho tôi, kết hôn con nhiều công đoạn thủ tục lắm. Định tổ chức thế nào? Có muốn làm lễ đính hôn trước không? Hay là kết hôn luôn? Đã thông báo cho ba mẹ cậu chưa? Lễ lạt ăn hỏi tính sao? Ba mẹ Giang Ninh có ý kiến gì không?”
“Cậu cho tôi số liên lạc của công ty tổ chức hôn lễ đi.”
Giang Ninh tan làm rất muộn, lúc hoàn thành xong hết công việc đã quá nửa đêm. Cô không đến thăm Lâm Yến Thù nữa mà thay quần áo rồi đi ra bãi đỗ xe.
Mưa đã tạnh từ sáng nay, ban đêm chỉ còn gió hanh lạnh buốt. Bãi đỗ xe yên tĩnh, bảo an đi kiểm tra xong đã về chốt canh.
Giang Ninh bước đi trong màn đêm yên tĩnh, điện thoại bỗng nhiên vang lên, là chuông báo cuộc gọi tới. Cô không lưu số Lâm Yến Thù, dù sao cô cũng đã thuộc lòng dãy số này, đó là một loại ngầm hiểu xen lần mập mờ.
Giang Ninh điều chỉnh lại tâm trạng rồi ấn nút nhận, khoác túi xách lên vai. “Em hay tan làm muộn thế này lắm à?”
Giữa đêm khuya tĩnh lặng, giọng nói của Lâm Yến Thù càng trở nên rõ ràng.
“Ừm, anh không ngủ à?” Giang Ninh gật đầu, tai hơi nóng lên, “Sao anh biết giờ em mới tan làm.”
“Từ cửa số phòng bệnh của anh có thể nhìn thấy cửa vào bãi đỗ xe.” Lâm Yến Thù đáp.
Giang Ninh quay đầu lại theo bản năng nhưng vì quá xa nên không thấy được gì. Khu phòng bệnh lại là bên ngược sáng, không thể biết đâu là cửa sổ phòng Lâm Yến Thù.
Sáng nay anh đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng là đang chờ mình sao? Giang Ninh cảm thấy thỉnh thoảng mình rất tự luyến.
“Mai đi ăn cùng nhau được không? Anh sẽ đặt chỗ trước, mấy giờ nhỉ?” Lâm Yến Thù hỏi.
“Chiều em phải trực, trước 2h là được, gần bệnh viện nhé?” Giang Ninh nói, “Nhà hàng nào cũng được, em cũng không biết nhiều chỗ ở Tân Thành lắm.”
Lâm Yến Thù nói: “Em cứ vừa đi vừa nói chuyện với anh được mà, không phải đứng lại đâu. Đoạn đường trước mặt tối lắm, anh nhìn theo em. Bệnh viện các em cũng tiết kiệm thật đấy, một bóng đèn đường cũng tiếc.”
Nhịp tim Giang Ninh nhảy vọt, lại quay đầu nhìn, sao Lâm Yến Thù có thể nhìn thấy nhỉ? Thị lực của anh tốt vậy ư?
“Ừm được.” Lần đầu tiên Giang Ninh trải nghiệm cảm giác được người ta nhìn chằm chằm khi đi đêm, cô bỏ túi xách xuống, “Cảm ơn anh.”
“Sáng mai 11h, anh sẽ tới đón em.”
Giang Ninh đi về phía trước, cứ như có anh ở phía sau, tim cô đập nhanh không thôi, “Không phải đón đâu, anh gửi địa chỉ cho em, em lái xe đến là được.”
“Bình thường thì thế.” Giọng Lâm Yến Thù trầm thấp, anh nói một cách chậm rãi, “Nhưng ngày mai không giống vậy.”
Không giống thế nào cơ?
“Giang Ninh, bây giờ chúng mình không phải bạn bè bình thường.” Lâm Yến Thù thoáng ngừng, “Ngày mai chúng ta nói tiếp chuyện kết hôn, tức là hiện tại đang trong quan hệ bạn trai bạn gái rồi. Lần đầu tiên bạn trai bạn gái gặp mặt gọi là gì, hẹn hò nhỉ? Có ai lần đầu hẹn hò mà không đích thân đến đón người yêu không? Hả?”
Là bạn gái sao?
“Hm?” Giang Ninh đáp, “Thật sao?”
“Không phải sao?” Lâm Yến Thù cười khẽ, “Vậy em nói xem, quan hệ giữa hai chúng ta là gì?”
Giang Ninh đã tìm thấy xe, mở cửa ngồi vào trong, bỏ túi xách sang một bên rồi thắt dây an toàn, khóe môi nhịn không được mà cong lên, giờ chỉ cần nghe giọng Lâm Yến Thù cô cũng cảm thấy vui vẻ, “Anh không lái xe được thì đón làm sao? Chẳng lẽ anh định ké xe Chu Tề hả?” Vậy thì ngượng lắm.
“Không cần cậu ta.” Ngữ điệu Lâm Yến Thù thả lòng, “Anh tự có cách.” “Tay anh không được lái xe đâu.” Giang Ninh nhắc nhở.
“Em lên xe rồi hả?”
“Ừm.”
“Lái xe cẩn thận, về đến nhà thì nhắn tin cho anh.” Lâm Yến Thù cúp máy.
Giang Ninh để điện thoại xuống, hai tay bưng lấy khuôn mặt nóng bừng, cô hít một hơi thật sâu, có bạn trai là cảm giác như vậy sao?
Gần lên tới nhà, Giang Ninh nhắn cho Lâm Yến Thù một tin, lấy chìa khóa ra mở cửa, phòng khách le lói ánh sáng. Vào nhà, cô bỏ túi xuống, lúc thay giày thì thấy mẹ đang nằm trên ghế sofa, trong lòng là chú mèo nào đó đang ngủ rất say sưa.
Mới đó mà đã thân thiết vậy rồi cơ à?
Giang Ninh về phòng ngủ lấy chăn, ra đến nơi thì Giang Mai đã tỉnh, giọng bà lèm nhèm, “Sao con về muộn thế?”
“Bác sĩ mà mẹ.” Giang Ninh ôm chăn trả lời, “Mẹ về phòng ngủ đi.” “Mấy giờ rồi?”
“Sắp 1h rồi.” Giang Ninh nói thêm, “Sáng mai con không phải đi làm, mẹ không phải gọi con dậy ăn sáng đâu.”
“Mẹ biết rồi.” Giang Ninh bước mấy bước, ôm mèo về phòng ngủ, “Con mèo này ngoan thật, mềm mại đáng yêu lại còn quấn người, khác với mấy con meo meo khác.”
Vì nó không tên meo meo mà là Lâm Mộc Mộc.
Đêm qua tăng ca muộn nên hôm sau cần ngủ bù. Giang Mai sẽ không đánh thức con gái sớm, cùng lắm là khi nấu ăn tạo ra vài tiếng động.
Nhưng cũng có trường hợp ngoại lệ.
Giang Ninh bị Giang Mai gọi dậy, cô còn chưa tỉnh ngủ, đầu óc mụ mị, “Sao vậy ạ?”
“Có một chiếc Bentley đậu dưới nhà.” Giang Mai nói, “Chủ xe là nam giới, ôm một đóa hoa hồng, cao ráo sáng sủa. Chẳng hiểu sao mẹ lại thấy giống anh chàng trong ảnh con cho mẹ xem hôm qua, hay là tới tìm con? Con kiểm tra điện thoại đi.”
“Hôm qua con có hẹn nay đi ăn với anh ấy, nhưng chắc anh ấy không tới sớm vậy đâu.” Cô cho Giang Mai xem lại ảnh chụp thời cấp 3, Lâm Yến Thù khi đó và bây giờ khác nhiều lắm, sao mà giống được? Giang Ninh từ từ nhắm mắt lại, “Anh ấy cũng không đi Bentley, có khi là hàng xóm.”
“Khu nhà của con có hàng xóm giàu vậy cơ à?” Giang Mai lẩm bẩm một câu, rón rén đi ra ngoài rồi khép cửa lại.
Giang Ninh nhắm mắt, 5p sau đột nhiên mở bừng, chắc không phải là Lâm Yến Thù thật chứ?
Giang Ninh xỏ dép rời giường, hé rèm ra xem thử.
Ánh mặt trời rực rỡ chói lòa, tưới vàng cả mặt sân. Những phiến lá của cây hoa quê dưới lầu phản chiếu lấp lánh, dưới tán cây là một chiếc Bentley màu đen.
Người đàn ông cao gầy tuấn tú mặc áo sơ mi màu xám khói, quần âu đen, tay ôm một đọa hoa hồng trắng đang đứng tựa vào xe.
Giang Ninh quên cả việc hít thở.
Cách mà Lâm Yến Thù nói đúng là khoa trương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT