Giang Ninh ngẩng đầu lên nhìn mấy cô y tá đang đi tới, họ vừa cơm nước xong xuôi từ nhà ăn về, thấy Lâm Yến Thù thì cười trêu: “Bạn trai cô đấy à? Đẹp trai ghê.”
Giang Ninh chỉ biết một người trong đó hình như làm bên phòng cấp cứu khoa ngoại, còn lại thì lạ hoắc.
Cô lập tức thu tay lại, giữ dây đeo túi đứng thẳng người: “Không phải đâu, giờ các cô mới tới ca hay vừa tan làm thế?”
Mưa phùn lất phất rơi trên áo len của Lâm Yến Thù, phủ lên một tầng sương. Một tay anh xỏ túi quần, dáng người cao ngất, nhiệt độ đọng lại nơi ngón tay đã tan hết, chỉ còn lại làn hơi lạnh.
Dưới ánh đèn, những giọt nước đọng phản chiếu lại thành từng đốm sáng lấp lánh.
Giang Ninh khách sáo đôi câu, mấy cô y tá quay sang nhìn Lâm Yến Thù cười rồi mới đi. Giang Ninh cảm thấy ngày mai cả bệnh viện sẽ biết chuyện cô nắm tay một người đàn ông lạ mặt tản bộ trong bệnh viện, ôi trời, chỉ nghĩ đến thôi mà mặt mũi Giang Ninh đã tối sầm lại.
“Anh đứng đây chờ hay muốn đi với tôi ra bãi đỗ xe?” Giang Ninh bình tĩnh lại, hỏi Lâm Yến Thù.
Đèn đóm trong viện hơi tối, làm gương mặt anh tuấn của Lâm Yến Thù càng thêm mấy phần sâu xa. Khoảnh khắc anh nắm lấy tay cô, Giang Ninh có thể cảm nhận được sự thô ráp của bàn tay đó, đặc biệt là lớp chai dày ở ngón trỏ, hẳn là dấu vết của nhiều năm cầm súng. Anh là một người đàn ông thành thục, khắp người tỏa ra khi chất xâm lược cực mạnh, đó là
“Cùng đi đi.” Lâm Yến Thù hất cằm, bước lên trước một bước rồi quay lại nhìn cô, “Bác sĩ với y tá trong bệnh viện em---”
“Hay hóng hớt ấy hả?” Giang Ninh khoác túi lên vai, “Không cần quan tâm tới mấy cô ấy làm gì.”
“Mấy cô ấy không có ác ý đâu.” Giang Ninh mím môi, bệnh viện nhỏ có chỗ tốt là không quá cạnh tranh, ai ai cũng nhiệt tình thân thiện, “Không phải là không thích.”
“Vậy ý là em thích nghe các cô ấy nói chúng ta là một đôi?” Lâm Yến Thù gật gù, khoan thai tự tiếp lời, “Đã hiểu.”
Anh hiểu cài gì?
Làm sao mà hiểu thế?
Giang Ninh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Lâm Yến Thù, “Đội trưởng Lâm, tôi không có ý này mà?”
Lâm Yến Thù vẫn rất tự đắc, tay xỏ túi quần, chân bước lăm lăm về phía nhà để xe, “Tôi rõ mà, không cần giải thích.”
Giang Ninh cũng không có sở thích đuổi theo người ta phân giải cho bằng được, lấy chìa khóa xe từ trong túi ra, nhanh chân đuổi theo Lâm Yến Thù.
Xuống đến nơi, cô đứng trước xe mình, hết nhìn xe lại nhìn Lâm Yến Thù, ánh mắt có vẻ phức tạp. Xe cô hơi nhỏ, chẳng ăn khớp với cái thân dài 1m86 của ai đó chút nào.
“Xe em đây hả?” Lâm Yến Thù khoác một tay lên khung xe, đảo mắt đánh giá một lượt.
“Đúng vậy.” Giang Ninh mở cửa xe, lúc mua, Giang Mai cũng cật lực phản đối, bà nói cái xe này quê mùa, nhưng cô cứ kiên quyết làm theo ý mình, trước đó cô cũng không cảm thấy xe của mình có vấn đề gì, nhưng ánh mắt Lâm Yến Thù bất giác làm cô thấy hơi xấu hổ, “Tôi, tôi mua từ năm đầu tiên về Tân Thành, nếu anh thấy không tiện, thì đón taxi nhé? Tôi gửi địa chỉ cho anh?”
“Bác sĩ Giang, cô đúng là nhẫn tâm thật đấy.” Lâm Yến Thù mở cánh cửa bên tay lái phụ, khom người xuống như đang cố tìm tư thế thích hợp nhất để ngồi vào, “Mưa thể này mà còn bảo tôi bắt xe? Chỗ ngồi có vấn đề gì ư?”
Giang Ninh vội vàng ngồi lên xe, điều chỉnh lại ghế phụ, bình thường chỉ có Giang Mai ngồi bên cạnh cô, nhưng bà chỉ cao 1m6. Không gian này so với thân hình của Lâm Yến Thù mà nói, thực sự quá chật chội.
Lâm Yến Thù thu mình ngồi trong xe, anh vừa dựa lưng vào ghế vừa sờ lần tìm chỗ chỉnh ghế, cảm giác mềm mại thình lình ập tới, cả hai đồng thời rút tay về.
“Anh chỉnh lại ghế hả?” Giang Ninh cài dây an toàn, cố gắng lờ đi cái chạm của anh trên mu bàn tay. Nơi đó cứ như mọc dây leo, không ngừng sinh trưởng, xuyên qua làn da cô để bám rễ vào tận cùng huyết mạch.
Mỗi nơi dây leo đi qua, từng sợi tơ non mơn mởn làm cô ngứa ngáy. “Ừm,” Lâm Yến Thù gật đầu, “Có hơi chật.”
Giang Ninh áy náy nới rộng chỗ ngồi cho Lâm Yến Thù, “Thế này được chưa?”
Mưa ngày một nặng hạt, đèn xe đã phủ mở nước. Kính chắn gió cũng bị đọng một lớp sương mờ, dưới ánh sáng lập lòe của đèn đường phía trên cao, tầm nhìn càng trở nên mông lung.
Giang Ninh mở cần gạt nước, chiếc xe chậm rãi ra khỏi bãi đỗ của bệnh viện, lên đường về nhà. Trời mưa thì không tránh khỏi tắc đường, xe chỉ có thể chạy chậm.
Lâm Yến Thù ngồi ngay bên cạnh khiến Giang Ninh luôn có cảm giác không gian xung của mình bị xâm chiếm, cô mở ấn nút mở nhạc.
Nhạc dạo của “Tận cùng thế giới” vừa mới vang lên, Lâm Yến Thù bỗng vươn tay về phía màn hình cảm ứng, chọn chuyển sang bài “Bong bóng tỏ tình”.
(*) “Tận cùng thế giới” và “Bong bóng tỏ tình” là 2 bài hát của Châu Kiệt Luân.
Không gian trong xe quá nhỏ, lúc Lâm Yến Thù đưa tay ra, mang theo cả khí thế lấn át chỉ thuộc về riêng anh, mạnh mẽ chiếm lấy không gian của Giang Ninh.
Giai điệu nhẹ nhàng của Bóng bóng tỏ tình vang lên trong xe, tay Giang Ninh siết chặt vô lăng không dám buông lỏng.
“Anh là người đàn ông đầu tiên ngồi ghế phụ của em?” Lâm Yến Thù ngả ra sau ghế, đôi chân dài co lại chống lên tấm che trước mặt, tay phải gác lên cửa, ngón tay thon dài đỡ lấy cằm.
Đèn trước mặt chuyển xanh, Giang Ninh tiếp tục lái xe di chuyển chậm rì rì.
Đúng ra mà nói Lâm Yến Thù là người đàn ông đầu tiên ngồi lên xe cô, chứ không chỉ riêng ghế lái phụ. Bình thường Giang Ninh gần như không giao du qua lại với người khác phái, mà người bình thường cũng chướng mắt con xế nát này của cô.
Nhưng đột nhiên Lâm Yến Thù lại hỏi vậy, quá kỳ lạ, Giang Ninh dự cảm bên trong có bẫy.
“Bình thường mẹ tôi hay ngồi ghế đó.” “Dì ở Tân Thành suốt từ đó tới nay à?”
Giang Ninh thoáng sửng sốt một chốc rồi mới nhận ra “dì” trong lời anh là ai, “Ban đầu thì cùng đi Bắc Kinh với tôi, ở đó được 3 năm, nhưng bà thấy ở Bắc Kinh buồn chán quá nên về lại đây, cứ thế đến bây giờ.”
Xe Giang Ninh rẽ hướng, từ đây đã có thể thoáng thấy tòa nhà Hạnh Phúc, hai bên đường là hàng ngô đồng cổ thụ cao lớn, lá vàng lấp lánh đẫm mưa thu.
Mưa rất lớn, hòa cả vào tiếng hát, chiếc lá vàng mỏng manh rơi xuống kính chắn gió chỉ kịp phát ra tiếng chạm rồi lập tức bị gió thổi bay.
Bài hát “Bong bóng tỏ tình” kết thúc, máy phát tự động chuyển sang bài tiếp theo.
Nhạc trên xe Giang Ninh chỉ toàn mấy bài cũ rích, duy chỉ có ca khúc “Bong bóng tỏ tình” ban nãy là mới.
“Lần đầu tiên” của Quang Lương vang lên, quả thực Giang Ninh thấy hai ngượng, cô vươn tay ra chuyển nhạc, đánh tay lái đi vào đường Hạnh Phúc.
Bài tiếp theo vẫn chưa phát, Lâm Yến Thù rướn người về phía máy phát nhạc, quay trở lại bài trước. Nhưng vì Giang Ninh để chế độ phát ngẫu nhiên, nên ca khúc liền trước cũng không phải “Lần đầu tiên”.
Anh lúi húi khoảng chừng nửa phút, cuối cùng cũng tìm được “Lần đầu tiên” như mong muốn.
Còn là bản MV.
Câu đầu tiên là lời bộc bạch của ca sĩ: “Đây là lần tôi nói với cô ấy, rằng anh thích em.”
Lâm Yến Thù dựa lại vào ghế, giọng rất trầm, “Tôi thích mấy bài ngày xưa.”
Lâm Yến Thù đã tình bắt cô nghe “Lần đầu tiên” cả năm trời, lần nào ngồi xe cũng dúi tai nghe cho cô, nghe đi nghe lại mỗi một bài.
(*) “Lần đầu tiên” cũng là tên một bài hát của Châu Kiệt Luân.
“Giờ có nhiều ngôi sao mới tôi còn chẳng biết mặt, mấy bài hát bây giờ cũng khó hiểu thật.” Giang Ninh phụ họa một câu, “Chắc là già rồi.”
“Bây giờ khó tìm được ca khúc nào nghe hợp tai.” Lâm Yến Thù thoải mái tựa vào ghế, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng Giang Ninh phản chiếu qua tấm
kính, “Không phải do tuổi tác, cũng chẳng liên quan tới thẩm mỹ, mười năm trước chúng ta cũng chỉ là những đứa trẻ. Những sở thích thời đó, đến hiện tại đã thay đổi rồi sao?”
Yêu ghét của tôi vẫn như trước, thế giới bất biến, tôi cũng không thay đổi. Giang Ninh nhếch môi cười.
Đi khoảng chừng 1km, Giang Ninh đã thấy tên tòa nhà treo cao ở chính giữa, rối nhanh chóng để ý thấy một chiếc Mercedes-Benz địa hình nổi bần bật đang đỗ trước cổng Tây.
“Tôi thấy Chu Tề, kia là xe anh ta à? Phía bên phải, phía mặt 100m ấy.” Nhạc trong xe đã chuyển tới bài “Tình yêu đơn giản”.
Giang Ninh dừng xe ngay bên cạnh. Mưa đang nặng hạt, từ vị trí của cô mà muốn nói chuyện với Chu Tề chỉ có thể hạ cửa kính bên ghế phụ, cô vòng qua người Lâm Yến Thù, nói nhanh với Chu Tề mấy câu, “Cứ lái xe vào trong đi, lát tôi nói với bảo an một tiếng, ngoài này mưa to quá.”
Mặc dù bảo vệ khu nhà này chỉ rặt thùng rỗng kêu to, nhưng họ cũng phải nhấc thanh chắn lên thì xe mới vào trong bãi đỗ được.
Chu Tề hạ cửa sổ xuống, cười xán lạn, “Ok, cậu nhớ che ô đấy.”
Lâm Yến Thù thoáng nhìn Chu Tề, kéo cửa kính bên ghế phụ lên, ngăn cậu ta ở ngoài.
Giang Ninh lấy ô trong túi ra, bước nhanh về phía phòng bảo vệ. Báo lại số phòng rồi ký tên, Giang Ninh che ô đi lại phía xe Chu Tề định hỏi cậu ta muốn đi theo nào.
“Cậu lái xe đi trước đi, tôi theo sau.” Chu Tề liếc sang Lâm Yến Thù đang ngồi trên ghế phụ, lần đầu tiên cậu ta thấy Lâm Yến Thù ngồi trong cái xe nhỏ như thế, buồn cười khó tả, “Cậu mau về lại xe đi.”
“Được, thế tôi đi trước dẫn đường cho cậu.” Giang Ninh nói chuyện với Chu Tề thoải mái hơn nhiều, bọn họ là bạn mà.
Giang Ninh mở cửa xe mình ngồi vào ghế lái, nhét chiếc ô đã ướt rượt vào túi rồi ném ra ghế sau, lúc đang kéo dây an toàn thì bắt gặp ánh mắt sắc bén của Lâm Yến Thù. Giang Ninh quay sang nhìn, anh lập tức quay đi, nhìn thẳng phía trước, ngữ điệu rất nhạt, “Chu Tề sắp kết hôn rồi.”
“Tôi biết, tháng 11 cử hành hôn lễ.” Giang Ninh không hiểu tại sao tự nhiên Lâm Yến Thù nhắc lại chuyện này, cô vừa lái xe vừa nhìn xe Chu Tề qua gương chiếu hậu.
Lâm Yến Thù nhìn cô một lúc lâu mới thôi, “Cô có tới tham gia hôn lễ của cậu ấy không?”
“Nếu có thời gian sẽ tới, chỉ sợ không rảnh. Chúng tôi chỉ được nghỉ luân phiên, tôi đã nghỉ Trung thu rồi.” Quan hệ của Lâm Yến Thù và Chu Tề rất thân thiết, anh ta hỏi thăm thay Chu Tề hả?
Lâm Yến Thù không nói thêm gĩ nữa.
Giang Ninh đỗ xe vào ô trống, rồi xuống xe bảo Chu Tề dừng tạm lại đã. Dừng xe xong.
Chu Tề nhảy xuống xe, mở cửa sau rồi lấy ra một túi cho mèo màu đen rất lớn, đặt xuống đất. Túi đựng mèo không trong suốt nên Giang Ninh không thấy rõ được chú mèo bên trong. Lâm Yến Thù bước tới, cúi người, gõ nhẹ vào túi đựng, “Lâm Mộc Mộc.”
Có tiếng “meo” đáp lại.
“Đây là mèo của tôi.” Anh giới thiệu.
“Đồ hộp, thức ăn cho mèo, cát mát, chậu cát...”
Giang Ninh trơ mắt nhìn Chu Tề lôi đủ thứ đồ cho mèo từ trên xe xuống, chất được thành một ngọn núi nhỏ, đây là nuôi mèo hay dọn nhà thế?
“Nhà cậu ở tầng mấy, giờ chuyển lên thế nào?”
Chắc chắn không thể mang hết trong một chuyến được, quá nhiều đồ.
“Đội trường Lâm, anh ở đây trông đồ, tôi với Chu Tề mang lên nhé?” Giang Ninh quyết định rất nhanh, “Thang máy ở tiểu khu chúng tôi nhỏ.”
“Không sao, để tôi với Chu Tề---”
“Cậu còn đang bệnh đấy ôm đồm cái gì? Giang Ninh mở cửa cho tôi, tôi xách đồ.” Chu Tề lập tức ngăn cản Lâm Yến Thù, “Giang Ninh ơi, tầng mấy thế?”
Giang Ninh vội vàng đi trước để mở thang máy, đáp: “Tầng 11.”
Thang mức không đủ sức chứa cả núi đồ lỉnh kỉnh như thế, Giang Ninh và Chu Tề đi vào trong, đang định ấn nút đóng thang thì Lâm Yến Thù đã xách mèo lên sải bước vào theo, vươn tay ấn nút đóng cửa.
Giang Ninh đứng dựa lưng vào nước đóng chai và đồ hộp, Lâm Yến Thù đứng đối diện cô, khoảng cách giữa hai người chỉ vừa đúng một túi đựng mèo. Thang máy ở những tòa nhà thấp tầng lên rất chậm, Giang Ninh bối rối không biết nhìn vào đâu cho phải.
Một lát sau, Lâm Yến Thù chuyển túi đựng mèo sang bên eo, đứng đối diện với Giang Ninh.
Không khí bỗng chốc nóng như lửa đốt.
“Chuyển đồ xong đi ăn cùng nhau nhé.” Hai tay Chu Tề xách hai túi đồ, quay sang nói chuyện với Giang Ninh và Lâm Yến Thù, “Hai hôm nay cậu tan sớm nhỉ Giang Ninh.”
Giang Ninh gật đầu, dùng hết sức bình sinh để di chuyển sự chú ý, “May là được về sớm.”
Thang máy đã đến lầu 8, con số chầm chầm nhích lên. “Mai cậu bận không?”
“Mai phải phẫu thuật, chắc mất cả ngày.”
Lâm Yến Thù nghiêng người, chân dài bước chéo chắn trước mặt Chu Tề, tiếp tục trực diện với Giang Ninh.
Giang Ninh rũ mắt xuống thì thấy yết hầu Lâm Yến Thù, còn anh thì chỉ thấy đỉnh đầu cô.
“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, Lâm Yến Thù đi ra trước tiên. Giang Ninh ở trong một căn hộ hai phòng ngủ, cô bước nhanh ra khỏi thang máy, lấy chìa khóa mở cửa mà tim đập loạn xạ. Cô mở cửa, bật hết đèn trong phòng khách lên, nói, “Bên này.”
“Có cần cởi giày không?” Lâm Yến Thù đứng trước chiếc thảm trải sàn màu xám trước cửa, đảo mắt nhìn toàn bộ căn phòng. Trang trí tổng thể bằng tông màu gỗ, nhưng trong căn hộ của người lạnh lùng như bác sĩ Giang cũng đan xen phần lớn màu hồng, vô cùng mềm mại nữ tính. Tất cả mặt tường trong phòng khách đều được ốp giá sách, sắp xếp ngăn nắp đâu ra đấy.
“Không cần đâu, cứ vào đi.” Giang Ninh nhận lấy túi đựng mèo từ tay Lâm Yến Thù, “Giờ đã thả nó ra chưa?”
“Chưa vội, để chuyển xong hết đồ hẵng thả.” “Được.”
“Thế các cậu cứ mang đồ vào trước đi, tôi xuống dưới lấy nốt mấy thứ còn lại.” Chu Tề vừa lấy đồ ra khỏi thang máy vừa hỏi, “Được không?”
“Tôi với Chu Tề xuống chuyển đồ.” Giang Ninh bỏ hết đồ ra khỏi thang máy rồi cấp tốc theo vào, “Anh đừng đi đâu cả, cứ ở đây chờ đi.”
Giang Ninh không muốn để Chu Tề phải bê đồ một mình, Lâm Yến Thù thì đang bệnh, không thể để anh xuống cùng được. Giang Ninh dám để Lâm Yến Thù ở lại phòng một mình, về mặt này cô rất tín nhiệm Lâm Yến Thù, mà nói thật thì trong nhà cũng chẳng có gì đáng giá để mà lo nghĩ cả.
“Đừng xách mấy thứ nặng.” Chu Tề dọn túi đồ ăn cho mèo cuối cùng, nói, “Về Lâm Yến Thù lại trách tôi đấy.”
Chu Tề cười cười bấm thang máy, dựa vào khung leo cho mèo, “Cậu thấy Lâm Yến Thù thế nào?”
Một câu của Chu Tề không khỏi khiến Giang Ninh cả nghĩ, cô thoáng dừng một chút rồi hỏi lại, “Về mặt gì cơ?”
“Cò phù hợp làm bạn trai không?” Chu Tề nói, “Chớ trông cậu ta tỏ vẻ như thế, hồi đi học cậu cũng biết mà, cái tính ngoài lạnh trong nóng trăm năm không bỏ. Bao năm rồi vẫn thế, chẳng thay đổi gì. Trách nhiệm, không hoa tâm, khi đã nhận định một người thì tuyệt đối sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ, về điểm này tôi dám cam đoan. Kinh tế cũng ổn định, không quá giàu cũng không quá nghèo.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT