Sở Du Du đứng ở đối diện sửng sốt một chút.

 

Chỗ của nàng ta cách khoảng cách gần nhất, kinh ngạc nhìn qua Tê Diệu ngã không nhẹ, theo bản năng vươn tay.

 

Toàn thân Tê Diệu đều đau, thân thể như thể tan ra thành từng mảnh, ngã thiếu điều xương sườn bên hông muốn đột xuất mà văng ra luôn, cô nâng cằm nhỏ tinh xảo lên, ánh mắt rơi vào trên ngón tay thon dài mình vô cùng quen thuộc, phần đuôi ngón út có một dấu vết nhợt nhạt không rõ ràng, là do dấu vết do cô đeo nhẫn đuôi voi lâu dài nên lưu lại.

 

“…”

 

Tê Diệu nội tâm phức tạp vạn phần.

 

“Tiểu bạch hoa” ngồi dưới đất hốc mắt phiếm hồng, một đôi mắt màu nâu phủ đầy hơi nước, nhìn thấy mà thương, nhu nhược động lòng người.

Mọi người ở đây yên tĩnh chăm chú nhìn bên trong, cô chậm rãi duỗi ra tay nhỏ, vốn đang là nắm chặt nắm đ.ấ.m hướng phía đối phương vung quyền, lại biến thành mềm mại yếu đuối mà nắm tay.

 

Sau đó.

 

Liền dưới lực kéo của Sở Du Du, Tê Diệu run run rẩy rẩy đứng thẳng.

 

– – tự mình nắm tay mình là một loại thể nghiệm như thế nào nhỉ?

 

Loại thể nghiệm không phải ai muốn liền có thể có này.

Tê Diệu nhịn không được cầm nhiều thêm hai giây, tự mình thấy cảm giác lại kỳ diệu như thế, Sở Du Du tay không có rút ra sắc mặt trở nên hơi vi diệu.

Ở góc nhìn người khác, chính là cô gái nhỏ Tê gia nắm c.h.ặ.t t.a.y của đối phương, nước mắt rưng rưng, cảm kích dị thường.

 

Cha Tê mẹ Tê nghe được động tĩnh, mặt đều đen, tự động bổ não là Sở Du Du tính cách mạnh mẽ nên khi dễ con cừu nhỏ vô cùng đáng thương là Tê Diệu.

 

Hai người vội vàng tiến lên, Tê Vọng còn chưa kịp ngăn lại, bọn họ thiếu điều đụng vào cha Sở.

 

Không phải oan gia không gặp gỡ.

 

Còn không có biết rõ ràng là chuyện gì xảy ra, mấy người vừa đi vừa trừng mắt đối phương, cha Sở một người trừng hai còn có chút khí thế, phối hợp ngày hôm nay âu phục màu rượu đỏ, hiển nhiên tinh thần phấn chấn như con gà trống lớn.

 

Việc quan hệ con gái bảo bối, cha Tê cũng xù lông tại chỗ, chỉ vào cha Sở nổi giận quát: “Con gái của ông khi dễ con gái của tôi, việc này tôi không để yên cho mấy người đâu!”

 

Cha Sở cũng nổi giận: “Ông tới nơi này tưởng tượng cái gì vậy? Con gái của tôi mặc dù vô dụng, nhưng không đến mức khi dễ một đứa bé đâu!”

 

“Ông nói bậy bạ gì đó, con gái của tôi sang năm đã thành niên rồi đó!”

 

“Con gái kia của tôi sang năm còn là năm bản mệnh* nữa đó nha!” (*Yue: Ý nói là 24 tuổi á)

 

Người trong cuộc: Tê Diệu nghe rất rõ ràng biểu lộ dần dần ngưng kết: “…”

 

Nói cô vô dụng..

Vị thành niên là chê cô nhỏ..

Năm bản mệnh là chê cô già..

Tê Diệu bị chọc lấy một đao lại một đao trong lòng chặn lấy một ngụm m.á.u còn không thể phát tiết ra ngoài.

 

Chỉ là, dưới mắt còn có chuyện quan trọng hơn để làm.

 

Trước mắt bao người, Tê Diệu nắm c.h.ặ.t t.a.y Sở Du Du, thính tai bởi vì bất đắc dĩ xấu hổ và tức giận nên đỏ bừng, cô cắn cắn môi hồng nhuận, ngẩng đầu nhìn chăm chú mặt mà mình nhìn hơn hai mươi năm qua, thanh âm mềm mại, thần thái sợ hãi.

 

“Em..

Có thể làm bạn với chị được không?”

 

Vừa nói, đám người xôn xao.

 

Cha Sở: “?”

 

Cha Tê: “?”

 

Mẹ Tê: “?”

 

Sở Du Du: “?”

 

Sự tình khẩn cấp, Tê Diệu chỉ có thể ra hạ sách này.

 

Nhìn đối phương khó nén đáy mắt mờ mịt cùng động tác câu nệ cứng đờ, chắc hẳn còn không biết rõ ràng tình huống trước mắt, càng không có khả năng phát hiện nguyên chủ bị chiếm cứ thân thể chính là Tê Diệu đang mặt đối mặt.

 

Cô phải nghĩ biện pháp cùng “Sở Du Du” lấy được liên hệ, mới có thể tùy thời nắm chắc động thái hướng đi của nàng ta.

 

Vừa vặn mượn danh nghĩa kết giao bạn bè cùng Sở Du Du, cô liền có thể quang minh chính đại mà “gia nhập” cuộc sống của chính mình, sau đó, lại tiến hành bước kế tiếp của kế hoạch.

 

Sở Du Du ánh mắt bỗng nhiên rơi sau lưng Tê Diệu.

 

Nàng ta trong nháy mắt thất thần, màu mắt đen nhánh nhiễm lên một bóng dáng diễm lệ kinh người, tay đang nắm tay của Tê Diệu cấp tốc rút lại.

Tê Diệu còn chưa kịp phản ứng, liền bị một cái tay khác níu lại cánh tay, dựa vào trong lồng n.g.ự.c quen thuộc.

Cảm giác vải dệt lạnh lẽo của âu phục lướt qua vành tai cô, đỉnh đầu vang lên thanh âm bình thản của Tê Vọng.

 

“Thật có lỗi, em gái nhà tôi còn nhỏ, gây thêm phiền toái cho cô rồi.”

 

Sở Du Du gương mặt ửng đỏ, vội vàng khoát tay: “Không có không có, tôi cũng rất thích em ấy.”

 

Tê Diệu nắm lấy cơ hội: “Vậy có thể đem phương thức liên lạc của chị cho em được không?”

 

“Có thể chứ.”

 

Bàn tay đang cầm tay Tê Diệu nắm thật chặt, Tê Diệu ngửa đầu, liền nhìn thấy biểu lộ mang theo vài phần dung túng cùng bất đắc dĩ của Tê Vọng, nghĩ thay cô cự tuyệt, lại sợ Tê Diệu không vui.

 

Đối với Tê Vọng mà nói, Sở Du Du tính tình thay đổi lớn trở nên so trước kia càng nhìn không thấu, người như vậy không thích hợp liên hệ cùng Tê Diệu, anh càng là sợ ở thời điểm anh bất lực chăm sóc, Sở Du Du tự mình dạy cho Tê Diệu một ít thứ không tốt.

 

Không ai có thể cả một đời không tiếp xúc đến bất luận cái gì ác ý.

 

Nhưng là, nếu như có thể mà nói, anh hi vọng cả đời này của Tê Diệu cũng sẽ không nếm qua tư vị cảm xúc tiêu cực.

 

Ở trong lúc vẻ mặt cha Tê mẹ Tê giống như tận mắt thấy hiện trường tai nạn xe cộ thảm không nỡ nhìn, Tê Diệu thành công lấy được số điện thoại của Sở Du Du.

Kể từ đó trở về liền có thể thuận lý thành chương yêu cầu bọn họ mua điện thoại cho cô.

Bước đầu tiên bước về phía tự do rốt cuộc đã tới, Tê Diệu kém chút nữa như một con thiên nga nhỏ nhảy chúc mừng mình vì đạt được kết quả không dễ gì thành công này.

 

Nhạc đệm kết thúc, lễ đính hôn bắt đầu.

 

Người hai nhà cùng người mới đính hôn đứng trên đài, nói lời hay khách sáo.

Có ở bên trong giới ai không biết, một đôi người mới chơi trò đính hôn xong ai chơi theo ý người nấy này, căn bản không có bất cứ tia cảm tình nào, bọn họ ngay cả đứng trên đài nắm tay đều lộ ra qua loa có lệ.

 

Tê Diệu đương nhiên còn nhớ rõ, lúc cô còn là Sở Du Du, cha Sở đã sớm nhìn trúng thế lực mấy nhà, ngẫu nhiên vài “Bữa tiệc” không lý do đều là đem Sở Du Du dẫn theo, tượng trưng như đi xem mắt một chút.

May mắn Sở Giảo Giảo cùng Hoắc Ngu đính hôn thay cô ngăn cản một đợt thế công, cha Sở cũng một lần nữa đánh giá lại giá trị con người của cô, muốn đem cô đi liên hôn cho đối tượng hợp tác càng khiến người khác hâm mộ hơn nữa.

 

Ngày ấy cãi nhau, tự nhiên cũng có nguyên nhân ở phương diện này.

 

Cha Sở lại muốn đem cô gả cho lão tam Ôn gia.

Tê Diệu đương nhiên biết rõ lão tam nhà họ Ôn sinh hoạt cá nhân thối nát, tính cách ngang ngược, chỉ là ỷ vào nhà to sản nghiệp lớn, đi đâu cũng đều đi ngang.

Ôn lão tam đã sớm coi trọng cô, mấy lần ở trong trường hợp trước mặt công chúng nói lời nói ngả ngớn hèn mọn, nếu không phải trước đó hai nhà có hợp tác, cô đã sớm để cho hắn ta thử một lần cảm giác làm thái giám triều Thanh.

 

Cho nên khi cha Sở nói ra đề nghị hoang đường như thế, dù cho cô chưa bao giờ ôm qua hi vọng, trong khoảnh khắc đó cũng có sự thất vọng.

 

Cha Sở nói, ai chơi theo ý người nấy, ai cũng không trì hoãn ai.

 

Cô lạnh lùng hỏi: Khi đó cha chính là nói như thế cùng mẹ con sao.

 

Vừa nói, liền biến thành một cái thùng thuốc nổ lúc nào cũng có thể sẽ dẫn đến bùng nổ cãi lộn nguyên đêm, cho đến lúc cha Sở nói muốn đem cô đuổi ra khỏi Sở gia.

Cô dĩ nhiên muốn đi, chỉ là cha Sở sẽ đơn giản như vậy để cho cô rời đi được chắc? Căn bản không có khả năng.

Chỉ cần cô rời đi, cha Sở sẽ có biện pháp làm cho cô ở bên ngoài sống giống như con chó, cuối cùng buộc cô tự thân tự mình tới cửa xin lỗi cầu tha thứ.

 

Nghĩ tới đây, Tê Diệu chậm rãi nắm chặt nắm đấm.

 

Có mấy lời nhất định phải ở trước mặt nói.

Người kia dùng đến thân thể cô nghĩ tiêu sái rời đi nơi này, có thể nói là ý nghĩ hão huyền.

Hưởng thụ lấy quyền thế cùng tiền tài của đại tiểu thư hào môn, nhất định phải trả giá đắt, cô không muốn để thân thể của mình xảy ra cái gì ngoài ý muốn.

 

Tê Diệu muốn lần nữa mượn lý do đi tè vụng trộm đi tìm Sở Du Du, vừa quay đầu lại, lại kém chút nữa đụng vào trên người một người.

 

Cô giương mắt, nghe được thanh âm quen thuộc..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play