Anh Ấy Bước Ra Từ Ánh Lửa

Chương 6


5 ngày

trướctiếp

Không khí có hơi yên tĩnh, Lâm Khải ít nhiều gì cũng hơi kiêng nể Lâm Lục Kiêu, ra lệnh một tiếng, lập tức không dám thở mạnh, chỉ có thể lè lưỡi với Nam Sơ, uất ức mà ngồi đó càu nhàu.

Hạ Vãn nhìn Lâm Lục Kiêu.

Người nọ đang cúi đầu ăn cơm.

Hạ Vãn gọi anh: "Lâm Lục Kiêu."

Lâm Lục Kiêu không ngẩng đầu, "Hả?"

Hạ Vãn chần chừ một chút, cúi đầu nói: "Gần đây em có gặp chút chuyện."

Lâm Lục Kiêu: "Ừ."

Đũa trong tay Hạ Vãn không ngừng khuấy đảo cơm trong chén.

Nam Sơ nhìn Lâm Lục Kiêu, đột nhiên cảm thấy được à nha, kiến thức tình ái không được khai thông cũng là chuyện tốt à.

Hạ Vãn dè dặt cẩn trọng thăm dò, "Chính là chuyện em có một bệnh nhân, trong khoảng thời gian này ngày nào cũng đưa hoa đến khoa của em, thế nên tất cả mọi người đều cho là em có bạn trai, bây giờ đi làm em cảm thấy rất ngại, anh nói xem em nên làm thế nào đây?"

Lâm Khải vỗ bàn cười ha ha, "Chị hỏi anh tôi à? Chị có ý gì hả?!"

Nam Sơ nhìn Lâm Khải, không lẽ đột nhiên tên nhóc này thông suốt rồi?

Hạ Vãn cho rằng nhanh như vậy mà mình bị nhìn thấu rồi, có hơi cấp bách la lên: "Chị không có ý đó. . . . . Chị chỉ lấy vấn đề này ra hỏi thử mọi người thôi, không phải Nam Sơ cũng đang ở đây sao? Cô ấy xinh đẹp như thế, chắc chắn cũng đã gặp qua những vấn đề này, cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều!"

Lâm Khải: "Tôi không có suy nghĩ nhiều à. Anh tôi à? Làm sao anh ấy biết mấy cái này chứ! Còn Nam Sơ, chị suy nghĩ nhiều rồi, trong giới giải trí không ai dám theo đuổi chị ấy."

Nam Sơ thầm nghĩ: Đồ ngốc.

Hạ Vãn thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Lâm Lục Kiêu, ngược lại anh không có chút biểu cảm nào, chỉ há miệng ăn cơm.

Hạ Vãn gõ gõ bàn: "Ây da, anh nói một câu được không? Chuyện như vậy, em nên xử lý thế nào đây!"

Nói xong, lại nhấn mạnh lần nữa: "Có người theo đuổi em! Ngày nào cũng đưa hoa đến khoa của em! Thế nên tất cả mọi người đều cho là em có bạn trai! Em nên làm thế nào hả?"

Bốn chữ có người theo đuổi vang lên hùng hồn!

Nam Sơ cảm thấy nếu Lâm Lục Kiêu vẫn không bày tỏ thái độ, bước tiếp theo chắc Hạ Vãn sẽ nói có người cưỡng hiếp cô ấy mất.

Lâm Lục Kiêu ăn cơm rất nhanh, hai ba miếng liền xong, đưa tay rút khăn giấy, "Rất tốt mà."

Hạ Vãn nhìn anh như không thể tin nổi, "Cái gì?"

Lâm Lục Kiêu lau miệng xong, ném khăn giấy vào thùng rác, đút tay vào trong túi quần, ngã người ra phía sau, nhàn tản dựa vào ghế, nói: "Dù sao em cũng không có bạn trai mà."

Hạ Vãn cầm đũa đâm mạnh vào chén hai lần, "Không phải anh cũng không có bạn gái sao?!"

Lâm Lục Kiêu không lên tiếng.

Nam Sơ hiếm khi chen lời vào: "Đội trưởng Lâm vẫn chưa giải quyết vấn đề cá nhân à?"

Hạ Vãn mạnh miệng nói: "Không đâu, với đức hạnh này ai mà muốn gả cho anh ấy!"

Nam Sơ mỉm cười nhìn Hạ Vãn, chậm rãi từ từ nói: "Tôi lại cảm thấy rất xuất sắc đấy."

Hạ Vãn đột nhiên ngưng cười, cảnh giác nhìn cô.

Lâm Lục Kiêu đứng lên.

Lâm Khải vội vàng gọi anh lại: "Anh, anh đi đâu vậy?"

"Hút điếu thuốc."

Cũng không thèm quay đầu lại.

Lâm Lục Kiêu đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ba người, trong chốc lát, Nam Sơ cũng đứng lên.

Hạ Vãn nhìn cô, "Cô đi đâu vậy?"

Đây chính là điểm khác nhau giữa đàn ông và phụ nữ.

Phụ nữ cảm giác được mối nguy hiểm chỉ cần một ánh mắt.

Nam Sơ mỉm cười, chân thành mở lời mời: "Đi vệ sinh, đi cùng không?"

Hạ Vãn cũng ưu nhã đứng lên, "Đi cùng đi, đúng lúc tôi cũng uống hơi nhiều."

Hai người cùng đi ra ngoài, Lâm Khải nhìn theo bóng lưng của hai người, lẩm bẩm một câu: "Có bệnh à, đi vệ sinh cũng muốn đi chung."

. . . . . .

Đã lâu rồi không có ai đi vệ sinh chung với Nam Sơ như vậy.

Lúc đi tới cửa, nhìn thấy bóng dáng Lâm Lục Kiêu đang hút thuốc, lưng anh thẳng tắp, lúc anh đứng, sống lưng luôn thẳng như vậy, áo thun bị gió thổi phập phồng, nhô lên rồi xẹp xuống, trong phút chốc dán sát vào lưng, đường nét trên người liền hiện rõ ra.

Vóc người của anh không phải kiểu cơ bắp căng phồng cuồn cuộn, rất cân xứng nhưng cơ bắp cũng không ít.

Tiêu chuẩn --

Mặc quần áo thì có vẻ gầy, cởi quần áo thì có cơ bắp.

Hạ Vãn nhìn Nam Sơ, tâm tư của cô rất nhạy cảm, từ nhỏ đã nhu thuận nghe lời, học hành thi cử một mạch lên đến đại học quân y, ba mẹ của cô đều là tầng lớp lao động, để lo cho cô thì gần như dốc hết sức người sức của trong nhà, thông qua không ít mối quan hệ mới giúp cô trụ lại được ở bệnh viện đang làm.

Hạ Vãn hiểu rõ bản thân mình phải nỗ lực rất nhiều mới có được mọi thứ.

Từ nhỏ Hạ Vãn đã nghiêm khắc với bản thân, tuyệt đối không thể đi sai một bước nào, kể cả chuyện tình cảm cũng vậy, cô biết mình cần gì, vẫn luôn luôn rõ ràng.

Cô và Lâm Lục Kiêu là chuyện sớm muộn thôi.

Cô cho là vậy.

Trên đời này không có cô gái nào thích hợp với Lâm Lục Kiêu hơn cô.

Nam Sơ đương nhiên là không được rồi.

Hai người đứng song song trước bồn rửa tay, Hạ Vãn làm như vô ý hỏi: "Cô và trụ trì của Thanh Thiền Tự quen thân lắm sao?"

Nam Sơ mở vòi nước, "Có một khoảng thời gian đến tu thiền."

"Tu thiền ở đó quả thật rất tốt, trụ trì của Thanh Thiền Tự là một người nhìn thấu lòng người." Hạ Vãn tán đồng nói.

Nam Sơ không nói tiếp, lẳng lặng chờ cô ấy nói thêm đoạn sau.

"Trụ trì nói, trong vận mệnh tôi có quý nhân, là một quân nhân."

Chuyện vớ vẩn.

Trụ trì chưa bao giờ nói lời như vậy.

Nam Sơ không vạch trần cô ấy, chỉ tắt vòi nước, rút khăn giấy rồi lẳng lặng lau tay.

Hạ Vãn nhìn cô: "Tôi nghe rất nhiều lời đồn về cô."

Nam Sơ liếc cô ấy một cái, tựa vào cạnh bồn rửa tay, lấy ra một hộp thuốc và một cái bật lửa từ trong túi quần, rút ra một điếu thuốc: "Ví dụ như --"

Hạ Vãn hơi lờ mờ, đột nhiên cảm thấy cô gái này không dễ đối phó như vậy.

"Rất nhiều tin đồn giải trí cũng đã khơi ra, nói ba của cô là xã hội đen."

Nam Sơ ngậm điếu thuốc lên miệng, cúi đầu châm lửa hút, khói thuốc tỏa ra khắp nơi, cô khép hờ mí mắt, giọng điệu lạnh lẽo đến cùng cực: "Nói tiếp --"

Không hiểu sao trong lòng Hạ Vãn lại sợ hãi.

"Nói bạn trai của cô rất nhiều."

Nam Sơ ngậm lấy điếu thuốc, khịt mũi cười lạnh, giễu cợt.

Phòng vệ sinh bị cô biến thành sương khói mịt mờ, xuyên qua lớp sương khói sạch sẽ đó, đột nhiên Hạ Vãn cảm thấy Nam Sơ giống như con yêu tinh.

Trong kính hai cô gái đang đứng sóng đôi nhau.

Hạ Vãn đi thẳng vào vấn đề.

"Lâm Lục Kiêu hời hợt, nhưng con người rất chính trực, quả thật dễ dàng thu hút mấy cô gái nhỏ, nhưng hai người không có khả năng, cho nên, cô đừng có bất kỳ ý nghĩ nào với anh ấy."

Nam Sơ để điếu thuốc xuống, đối mặt với Hạ Vãn, nhẹ nhàng nhả ra một vòng khói thuốc.

"Thế vẫn muốn thì thế nào? Hả?"

Hạ Vãn bị sặc, đầu óc cô ta nhanh chóng đưa ra phán đoán về Nam Sơ – cô gái này không hề dễ đối phó như vẻ bề ngoài.

Cô ấy giỏi bày mưu tính kế, đối mặt với đối thủ nhảy ra bất thình lình vẫn cần có thời gian suy xét, đợi đến khi khói thuốc như sương mờ ảo tan hết mới có thể nhìn rõ khuôn mặt cô ấy.

Khuôn mặt của Nam Sơ không có vẻ công kích.

Trong làng giải trí, rất nhiều nữ minh tinh có tướng mạo đầy vẻ công kích với người khác, đặc biệt là sau khi trang điểm, khí chất của bọn họ đều trở thành ngốc nghếch, ngọt ngào, trong sáng.

Nam Sơ hoàn toàn khác biệt. Khuôn mặt cô rất đơn thuần, da dẻ mịn màng, góc mặt nhìn nghiêng có hơi tròn, độ cong lẫn hình dáng đều dịu dàng, mang lại cảm giác xinh đẹp vừa phải. Chỉ khi ra oai phủ đầu với đối phương, vẻ mặt của cô mới có tính công kích.

Giống hệt như vừa rồi vậy --

Cách một lớp khói mờ, Hạ Vẫn vẫn cảm nhận được ánh mắt của Nam Sơ.

Giống như thợ săn vừa nhìn thấy con mồi, ánh mắt liền lóe sáng.

Bình tĩnh, giảo hoạt, nhất định phải có.

"Hai người biết nhau từ khi nào?” Yêu tinh (Nam Sơ) mở miệng hỏi.

"Năm kia."

Hạ Vãn không giấu, thậm chí trong lời nói còn có hơi đắc ý.

Tuy rằng Nam Sơ xinh đẹp, dáng người cũng được, nhưng ít ra về mặt thời gian, cô ta thắng.

Cô ta tới trước.

Bầu không khí yên lặng trong chớp mắt.

Hạ Vãn nhìn thái độ của Nam Sơ. Nam Sơ ung dung tựa người vào bệ kính, đầu ngón tay vừa dài vừa nhỏ vân vê điếu thuốc, khuôn mặt dịu dàng, ngoan ngoãn, miệng vẫn nở nụ cười nhẹ như có như không.

Bên ngoài cửa, có tiếng người đột ngột rống to, “Hai người các cô mất tích ở trong đó luôn rồi hả?!”

Là Lâm Khải.

Nam Sơ nhả khói, tắt điếu thuốc, dập nó ngay trên bồn rửa tay rồi ném vào thùng rác, xoay người, rửa tay, nhìn vào gương mà nói với Hạ Vãn.

"Bác sĩ Hạ, từ năm mười sáu tuổi, tôi đã quen anh ta rồi.”

Nói xong, cô rút một tờ khăn giấy, lau tay sạch sẽ rồi bước ra ngoài.

Người ở phía sau giống như bị sét đánh vậy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp