Phàn Kỳ đi vào phòng cầm quần áo, nghĩ lại vậy anh lần trước thanh lý chẳng lẽ không phải cởi quần đánh rắm? Ký ức nguyên chủ lại nhắc nhở cô, lúc trước nguyên chủ tắm xong thì chưa từng dọn dẹp, nhưng mà, có một lần bởi vì Trần Chí Khiêm đi ra nhận một cuộc điện thoại, không kịp dọn đẹp, nguyên chủ muốn đi nhà vệ sinh, cô kêu la om sòm, vô cùng tức giận.
Bề ngoài của nguyên chủ xinh đẹp, nhẹ nhàng lại ôn nhu, tại sao khi về đến nhà lại không biết lễ phép với anh?
Phàn Kỳ đi vào tắm rửa, tắm rửa xong mặc quần áo, mới phát hiện một chuyện, cô lại quên cầm áo ngực.
Nhiều năm như vậy đã thành thói quen, lại mới chỉ cùng anh ở một ngày, sau đó anh liền đi công tác, cũng không có cơ hội đổi thói quen này.
Phàn Kỳ đẩy cửa, lộ ra một cái đầu, đang lấy đồ ra từ túi hành lý thì Trần Chí Khiêm ngẩng đầu nhìn cô, Phàn Kỳ: “Anh cúi đầu xuống được không?”
“Làm gì?
“Để tôi ra ngoài lấy chút đồ. ”
Phàn Kỳ lắc đầu: "Ai kêu tôi là não cá vàng chứ?”Hình như Trần Chí Khiêm hiểu ra điều gì đó, cúi đầu xuống, Phàn Kỳ nhanh chóng chạy ra khỏi phòng vệ sinh, đi vào phòng. Cô tự vỗ vào đầu của mình, đều nói cổ dân là não cá vàng, chỉ có trí nhớ bảy giây, cô đúng như vậy.
Mặc áo n.g.ự.c lên, cô lại cúi đầu, mặc cả ngày lẫn đêm như vậy, sẽ không bị bệnh gì về n.g.ự.c chứ?Sớm mua nhà một chút, đến lúc đó mỗi người một căn phòng là được. A Phi! Suy nghĩ gì vậy? Còn mỗi người một gian phòng sao? Làm sao bọn họ có thể ở chung với nhau mãi được, sớm muộn cũng phải tách ra, tất cả ở riêng.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play