Phàn Kỳ miệt mài ăn mà không hề phát hiện ra dáng vẻ bất thường của Trần Chí Khiêm, cô chuyên tâm ăn tiết canh lợn , chén tiết canh không có một mùi vị khác thường nào, rất tươi ngon: “Trần Chí Khiêm, sao anh không ăn vậy?” Trần Chí Khiêm lấy cái muỗng múc nửa chén tiết canh húp dần dần , Phàn Kỳ ngẩng đầu tên đùa giỡn: “Anh ăn tiết canh như thế, còn đâu nữa dáng vẻ thoải mái nữa chứ. ”
“Em ăn của em đi, còn ở đó mà nói tôi sao?” Trần Chí Khiêm nói lại cô.
“Không phải đâu! Anh như thế quy tắc quá, a…”
Trần Chí Khiêm điều khiển tay của mình, không được mãi có ý muốn vuốt mặt của cô, xoa đầu của cô, trong lòng của cô không có anh, thật sự đi rồi thì đi rồi, mà bản thân anh là một người thật sự rất khó buông bỏ.
Phàn Kỳ không thích lãng phí, cuối cùng cô còn khất qua khất lại mấy còn sò để xác nhận là không bỏ sót con nào, uống hết sạch ly nước rễ Bạch Mao, sau khi bước vào xe cô nói với Trần Chí Khiêm: “Bây giờ nếu như chúng ta ra ngoài đi dạo một vòng, chắc là ngày mai sẽ có tin đồn, nói tôi có thai rồi. ”
Cô tự nói rồi tự cười lên hai tiếng, mới phát hiện có gì không đúng, xoay đầu qua nhìn Trần Chí Khiêm đang tập trung lái xe: “Trần Chí Khiêm. ”
“Hả?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play