Chương 22: Đầy Sự Ác Ý (3)
“Trường Hưng có chuyên mục đánh giá cổ phiếu trên tờ báo chí này, còn có quan hệ rất tốt với bên nhà báo.”
“Tôi nói sao? Người không có não cũng không thể làm như vậy đúng không?” Vị hành khách này hỏi: “Cô thật sự không muốn gả vào hào môn sao?”
“Hào môn muốn gả thì gả được sao? Cửa hào môn có thể giống như cửa tàu điện ngầm sao, tùy tiện là vào được sao?” Phàn Kỳ hỏi ngược lại.
“Đúng vậy, có hào môn nào mà dễ vào như vậy?”
Có người kêu: “A! Tôi lỡ trạm rồi!”
Phàn Kỳ cũng đột ngột tỉnh: “Tôi cũng muốn xuống xe, xin làm phiền nhường một chút.”
Phàn Kỳ chen lấn tàu điện ngầm, nghe thấy một giọng nói ở phía sau: “Cô Phàn.”
Cô quay đầu thấy một cô gái mặc trang phục công sở, xách theo túi công văn: “Cô là?”
“Chúng ta là hàng xóm?” Cô gái này chỉ vào tòa nhà cao tầng phía trước: “Tôi là nhân viên ban tin cổ phiếu của đài truyền thanh Vĩnh Tân.”
Cô ấy lấy ra một tấm danh thiếp từ trong túi, thì ra là Hà Tú Mẫn, người dẫn chương trình về chuyên mục này: “Màn trình diễn vừa rồi của cô trên tàu điện ngầm rất hay, có thể phỏng vấn cô một chút không?”
“Được chứ!”
“Chúng ta đến quán trà bên cạnh đi.”
Phàn Kỳ đi theo người này đến quán trà bên cạnh, gọi một ly trà sữa đầy đủ, một cái bánh dứa bơ, cô Hà thì gọi một tách cà phê và một phần sandwich, cô ấy lấy máy ghi âm ra, phát lại màn biểu diễn ngẫu hứng ở trên tàu điện ngầm của Phàn Kỳ, không chỉ có biểu cảm ở hiện trường, còn có âm thanh ồn ào: “Cách nói của cô Phàn trên tàu điện ngầm thật tuyệt vời, vừa rồi đã bấm ghi âm lại, có thể dùng trong chương trình không?”
Một đoạn này cô vẫn chưa thêm mắm thêm muối, Phàn Kỳ gật đầu: “Đương nhiên.”
“Xem màn biểu diễn của cô, tôi đã hiểu rồi. Chương trình của chúng tôi cũng nhận được rất nhiều khiếu nại của người đầu tư, nói rằng các nhà môi giới cổ phiếu lớn có hành thái độ kém, gần như không phục vụ các nhà đầu tư nhỏ lẻ.”
Phàn Kỳ gật đầu: “Thật ra tôi có thể hiểu sách lược của bọn họ là thích tiếp những khách hàng lớn và lượng tài chính nhất định. Dù sao thì nguyên tắc hai mươi tám? 20% khách hàng có thể đóng góp 80% lợi nhuận. Nhưng mà, lời nói và cách làm của các viên chức họ như vậy, khiến tôi cảm thấy rất khó chịu. Còn có điều không thể tưởng tượng hơn chính là lại có thể ngắt đầu bỏ đuôi những lời này mà đưa những cho đám chó săn tin, thật sự là vô cùng tệ hại.”
“Tôi hiểu.” Hà Tú Mẫn nhấp một ngụm cà phê: “Cô Phàn muốn mua cổ phiếu sao?”
“Tôi từ nội địa đến đây đã quan tâm tới cổ phiếu, chỉ là trước đây ăn no cũng đã khó, lần này có được một chút thù lao đóng phim, cũng muốn học tiền sinh tiền, nên muốn tìm một nhà môi giới đáng tin cậy.” Trông Phàn Kỳ rất thành khẩn.
“Cô biết Trường Hưng là nhà môi giới cổ phiếu vô cùng nổi tiếng trong ngành không?” Hà Tú Mẫn hỏi.
“Không biết, tôi cũng không hiểu nhiều về ngành này, muốn tư vấn một chút, nên đã đến tòa nhà có sở giao dịch để tìm người môi giới cổ phiếu. Cũng là tôi đã đi sai phương hướng, tôi cứ nghĩ mua cổ phiếu thì phải tìm nhà môi giới, tìm người môi giới cổ phiếu, sau đó mới biết được những nhà đầu tư nhỏ lẻ như chúng tôi trên thực tế chỉ cần đến quầy bên ngoài, ủy thác giao dịch là được.”
“Quả thật là như thế.”
“Hôm nay tôi đi rồi mới phát hiện thông tin giữa nhà đầu tư nhỏ và khách hàng lớn chênh lệch thật sự rất lớn, từ góc độ của nhà môi giới cổ phiếu mà nói việc dành nhiều tài nguyên trên những khách hàng quan trọng thì không có gì đáng trách, nhưng từ góc độ của tôi mà nói, nếu có thể phục vụ tốt những nhà đầu tư nhỏ lẻ, chú ý đến những vấn đề mà nhà đầu tư nhỏ lẻ gặp phải và đi giải quyết vấn đề mang tính phổ biến, ai cung cấp thêm càng nhiều số liệu phụ trợ, cũng có thể nhận được càng nhiều hoa hồng…”