Kỳ thật, Trần Chí Khiêm đã tìm mọi cách để kết nối Chu Nhã Lan và ông chủ Phó, Phàn Kỳ luôn cho rằng anh hơi cố chấp, tại sao phải như vậy chứ? Ngay cả khi đó là công việc kinh doanh của anh, nhưng thị trường Đông Nam Á cũng chỉ là một công việc kinh doanh, anh có nhất thiết phải lợi dụng Chu Nhã Lan không? Cô có thể hiểu được anh để ý việc Uông Thiếu Dương sắp xếp nguyên chủ đi cùng Lân Ích Hòa, nhưng không phải cô không đi à? Thuận tiện trả thù một chút còn chưa tính, như thế quá phiền phức, anh cũng đâu cần cố chấp như thế cơ chứ? Dù sao thì mình cứ sống tốt quan trọng hơn.
Nhưng hiện tại cô lần nữa bị Lân Ích Hòa làm cho buồn nôn.
Nếu Uông Thiếu Dương cút khỏi Hồng Kông, có lẽ sẽ ít đi nhiều nữ nghệ sĩ bị anh ta hại. Nếu Lâm Ích Hòa phá sản thì có lẽ sẽ có ít phụ nữ phải chịu thiệt hơn.
Trong sách nói rằng một nửa của Trần Chí Khiêm là Bồ tát, anh đã quyên lặng rất nhiều, còn một nửa là ác quỷ, có thù tất báo. Cái này mà ác quỷ gì chứ? Dạng có thù tất báo không phải quá tốt à! Đây gọi là trừ hại cho dân.
Phàn Kỳ ngẩng đầu lên và nói với Trần Chí Khiêm: "Trần Chí Khiêm, cố lên!"
“Cố lên cái gì cơ?"
"Trở thành tổng giám đốc bá đạo càng sớm càng tốt, để cho đám rác rưởi này triệt để phá sản. "
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT