Phàn Kỳ có hơi suy sụp: “Nội y của tôi đã được thay bằng loại thoải mái, nhưng vì buổi tối cũng mặc, cũng không có thời gian thả ra, thật sự thì đúng là không tốt cho việc tuần hoàn máu. Nhưng anh biết. . . ”
“Buổi tối đừng mặc. “ Trần Chí Khiêm cắt ngang lời giải thích của cô.
Phàn Kỳ gật đầu: “Ừm! Tôi cũng nghĩ như vậy. Chỉ có hai chúng ta, có tình anh em cùng nhau lớn lên, còn có tình hữu nghị cách mạng chúng ta cùng che trời giấu biển, tôi tin rằng tình cảm trong sáng như vậy sẽ không có gì có thể khiến nó thay đổi. ”
Trong lòng Trần Chí Khiêm có hơi khó chịu, nhưng trên mặt không để lộ điều gì: “Đừng luyên thuyên nữa, ăn sáng đi. ”
Sau khi ăn sáng xong, hai người cùng nhau ra ngoài làm việc, Trần Chí Khiêm quay đầu hỏi cô: “Đau lắm không?”
Tuy câu hỏi chỉ là tình huống khách quan, nhưng Phàn Kỳ có hơi không được tự nhiên, chẳng qua cô vẫn ăn ngay nói thật: “Có hơi trướng, nhưng chỉ cần không chạy là được. ”
“Vậy thì tốt. ” Trần Chí Khiêm lái xe, đổi đề tài: “Phàn Kỳ, tôi có ý này. ”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT