Bây giờ còn nói cô, Phàn Kỳ ngửa đầu muốn trừng anh nhưng tại thấy một cảm xúc không thể giải thích được trong đôi mắt đen táy của anh, trong nháy mắt nhịp tim cô đập thật nhanh, cảm giác này thật mẹ nó quái quỷ, rất kỳ quái! May mắn thay, lúc này chuông điện thoại bên ngoài vang lên, Phàn Kỳ đẩy anh ra, để chân trần chạy tới: “Tôi đi tiếp điện thoại. ”
Trong phòng Trần Chí Khiêm dần dần tỉnh táo, anh thở ra một hơi, nhặt con cá heo trên mặt đất lên rồi ném lên giường.
Nhiều năm như vậy, anh đã quên mất bộ dáng mình nghịch ngợm gây chuyện thế nào. Khi còn nhỏ anh sống trong ngõ nhỏ, buổi tối ngủ với anh trai Tuần, bởi vì nhà họ Phàn rất nhỏ nên hai anh em bọn họ chia thành hai đầu ngủ, như vậy mới thoải mái hơn chút. Nhưng dần trưởng thành, mùa đông anh sẽ duỗi chân lên bụng anh trai Tuần, nếu anh trai ghét bỏ anh, anh sẽ dùng móng tay cào vào lòng bàn chân anh ấy, anh ấy cũng sẽ trả đũa lại anh, hai đứa bé ầm ĩ đến mức gãy cả ván gỗ giường, mẹ Phàn tức đến nỗi cầm chổi lông gà đuổi theo hai anh em bọn họ chạy nguyên con hẻm, ba Phàn chỉ có thể cam chịu số phận cầm búa sửa lại ván gỗ giường.
Đó chỉ là trò nghịch ngợm giữa hai đứa nhỏ, từ trước đến nay anh đều sẽ không gây chuyện thế này với Phàn Kỳ kia. Nhất định là hôm nay anh điên rồi mới cùng cô làm trò như vậy, lại còn. . . ôm cô, rõ ràng cũng dùng chung một loại sữa tắm với anh nhưng trên người cô dường như lại còn thoang thoảng mùi hương khác.
“Đúng thế! Anh nói cho anh ta biết, tôi mang thai rồi, một thai một trăm lẻ tám đứa, giỏi không? Tôi đã kết hôn rồi mà! Mang thai lạ lắm sao? Tôi mang thai, anh ta đi quán ba uống rượu, uống say kêu anh gọi điện thoại thì anh liền gọi? Chồng tôi sẽ nghĩ thế nào? Anh còn thay anh ta gọi điện thoại hả? Liêu Nhã Triết, anh có đầu óc không vậy? Anh cái tên điên. . . ” Phàn Kỳ nhịn không được mở miệng mắng chửi.
Nghe Phàn Kỳ mắng chửi người, Trần Chí Khiêm thấy đôi dép quăng trên mặt đất, anh cúi xuống cầm dép lê đi ra ngoài, đến trước mặt Phàn Kỳ rồi đặt mặt đất: “Mang dép vào. ”
“Mười ba giờ à, anh mất trí rồi!” Phàn Kỳ chửi xong cúp điện thoại, quay đầu nhìn Trần Chí Khiêm: “Tôi thật sự phục mấy cái tên papaazzi này đấy, Liêu Nhã Triết gọi điện tới nói, ban nãy trong TV vừa thả ra tin tôi đi theo anh mua đồ chơi, nói rằng chính miệng tôi thừa nhận mang thai. Sau đó thì Phùng Học Minh thấy, kéo anh ta đi uống rượu giải sầu, Liêu Nhã Triết nói anh và tôi mỗi ngày đều bên nhau mà còn chẳng biết tôi mang thai, nói với Phùng Học Minh có thể trên tin tức nói bừa thôi, Phùng Học Minh không tin, một hai muốn Liêu Nhã Triết gọi điện tới hỏi rõ ràng. Cho nên cái tên Liêu Nhã Triết này mười ba giờ còn gọi điện thoại tới hỏi tôi có phải tôi mang thai rồi không. Anh nói xem mấy người này có phải ấm đầu rồi không? Không có cuộc hôn nhân nào là không thể tan vỡ, chỉ có tình nhân không chăm chỉ làm việc. Nếu như Phùng Học Minh nói vậy, nếu chúng ta là một cặp vợ chồng bình thường, bên ngoài có tên đàn ông khác vừa tặng hoa vừa vì tôi mà uống say, bên nhà trai chẳng lẽ không nghi ngờ sao? Nếu trong lòng đối phương có hạt, ngày chia tay cũng sẽ không còn bao xa. Loại người này còn có đạo đức hay không chứ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play