Chương 17: Người Môi Giới Cổ Phiếu (2)
Mở TV lên, anh vừa ăn vừa xem tin tức trên kênh tiếng Anh, trong tin tức nói rằng thỏa thuận cải cách Parkinson-Goodison do chính phủ Anh và Sở giao dịch London ký năm 1983 sắp được thực hiện, các tập đoàn nước ngoài sẽ được phép mua các công ty niêm yết của Anh, hơn nữa ngành chứng khoán cũng sẽ xảy ra biến đổi lớn. Đây là cải cách tài chính do bà Thatcher lãnh đạo, bắt đầu của tự do hóa tài chính.
Cô ăn hai miếng bánh mì nướng, uống một ngụm cà phê, bị mùi tinh dầu kia làm cho bụng khó chịu, nôn cũng không được, nuốt cũng không xong, nhìn thấy tư thế uống cà phê tao nhã của Trần Chí Khiêm, cô chỉ có thể nuốt xuống.
Thật ra Phàn Kỳ không có yêu cầu đối với hạt cà phê, chỉ là không uống cà phê hòa tan mà thôi, nhưng mà đây lại là cà phê hòa tan, cô ăn một miếng trứng chiên để giảm bớt cảm giác khó chịu, không đụng đến ly cà phê đó nữa.
Ánh mắt Trần Chí Khiêm dừng lại trên ly cà phê của cô trong chớp mắt, anh nói: “Tôi phải ra ngoài vài ngày, chủ nhật sẽ về.”
Phàn Kỳ ngước mắt: "Đi đâu vậy?”
“Có chút việc.”
Nói như không nói, nhưng Phàn Kỳ đã nhận ra là mình hỏi quá nhiều, cô gật đầu: "Được."
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Phàn Kỳ đưa tay ra đụng phải tay Trần Chí Khiêm, cô đưa tay nhường: "Anh nghe đi!"
Trần Chí Khiêm nghe điện thoại, trả lời hai tiếng, đưa ống nghe cho cô: "Tìm em đấy."
Phàn Kỳ nhận lấy ống nghe: "Alo.”
“Phàn Kỳ, cô thật sự không muốn làm trong giới giải trí nữa hả? “Cầm Kiếm Minh Nguyệt” đã báo cho tôi biết, cô không cần đi đóng phim nữa.” Trong điện thoại là giọng điệu rất tệ của người đại diện.
Bây giờ, bộ phim võ hiệp chiếm xu hướng thị trường, "Cầm Kiếm Minh Nguyệt" chính là một bộ phim như vậy, nguyên chủ nổi tiếng, cô nhận được vai diễn quan trọng nhất sau khi tới Hồng Kông.
Bộ phim này là phim ngựa giống của nam chính Long Ngạo Thiên, trong bộ phim này tổng cộng có bảy nữ chính, mỗi người đều có đặc sắc riêng, nhân vật mà nguyên chủ nhận xuất thân yên hỏa, là nhân vật quyến rũ xinh đẹp nhất, vô cùng thích hợp với nguyên chủ. Có thể nhận được vai diễn này cũng có một phần công lao của vị đạo diễn kia. Bây giờ đắc tội với người đó, mất vai diễ này là rất bình thường.
“Ồ!”
Phản ứng hết sức bình thản của Phàn Kỳ chọc giận người đại diện: “Cô cho rằng tháng này cô vẫn có thể quay phim hả? Tôi nói cho cô biết, ngay cả bốn trăm tệ cô cũng không lấy được.”
“Cho nên tháng này tôi không quay phim nữa?" Phàn Kỳ lại hỏi.
“Chứ còn gì nữa! Tháng sau cũng đừng nghĩ tới, cô phải hiểu rõ, bốn trăm tệ cũng phải quay đủ hai mươi tiếng đó."
“Được thôi! Không thể quay phim kiếm bốn trăm tệ, vậy tôi đi làm phục vụ kiếm hai ngàn tệ cũng được, lát nữa tôi ra ngoài tìm việc, còn chuyện gì nữa không?"
Đối phương không cúp điện thoại, chỉ có tiếng hít thở, một phút sau, người đại diện giận dữ quát một tiếng: "Không có."
“Tạm biệt!" Phàn Kỳ cúp điện thoại.
Trần Chí Khiêm không ở phòng ăn, Phàn Kỳ đi rửa chén, một lát sau, Trần Chí Khiêm xách hành lý đi ra: "Tôi đi đây."
“Được."
Trước khi ra ngoài Trần Chí Khiêm đứng ở cửa: "Nếu em thật sự muốn ra ngoài làm việc, đừng tìm việc vội, chờ tôi trở về rồi tính tiếp."
Thấy vẻ mặt rất nghiêm túc của Trần Chí Khiêm, Phàn Kỳ cúi đầu cười khẽ: "Lừa anh ta thôi, tôi sẽ không đi làm phục vụ đâu!”
“Ồ." Trên mặt Trần Chí Khiêm hiện ra một chút xấu hổ, anh kéo vali đi ra ngoài.