Nghe xem, vừa rồi không phải là dắt cô đi đạo sao? Phàn Kỳ ôm lấy gấu trắng kéo chăn lăn vào trong, cúi đầu nhẹ giọng nói với gấu trắng trong lòng: "Hùng Hùng, ngủ ngon. " Trần Chí Khiêm nghe thấy giọng nói của cô: "Hả?”
Phàn Kỳ không muốn nói chuyện với anh, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Trần Chí Khiêm lắc đầu, là anh nhìn thấy có ăn liền ba hộp rau hẹ cộng thêm một chén bột hải sản, mới kéo cô ra ngoài tiêu thực. Ngược lại cô lại rất tốt, còn phát tiết tính tình.
Trần Chí Khiêm nghe thấy tiếng hít thở đều đều, thật đúng là ngủ thiếp đi.
Buổi tối ôm một thứ ngủ cũng không ngại khó chịu? Thật không biết là vì sao lại dưỡng thành thói quen xấu như vậy? Anh chống đỡ thân thể, đưa tay nắm lấy Hùng trắng lớn, nhẹ nhàng mà nhấc lên, tựa như trong mộng có kẻ tranh đoạt với cô, cô ôm càng chặt. Anh vừa định buông gấu trắng xuống, tay Phàn Kỳ gãi gãi trên mặt, nhân cơ hội này anh rút gấu đi, đặt ở góc chân. Lần này có lẽ là cô đã có thể ngủ thoải mái, Trần Chí Khiêm năm xuống. Không bao lâu Phàn Kỳ trở mình, một cánh tay như thường ngày vươn lên người anh.
Trong giấc mộng Trần Chí Khiêm cảm giác Phàn Kỳ ngồi dậy, lạch cạch một tiếng, cô bật đèn.
Trần Chí Khiêm mở mắt ra, thấy Phàn Kỳ dụi mắt, thấy gấu trắng bên chân, khom lưng nhào tới ôm gấu lại đây, miệng thì thào: "Hùng Hùng, đều là chị không tốt, sao chị lại ném em ở bên cạnh chứ?"Phàn Kỳ tắt đèn, lại ôm gấu ngủ. Trần Chí Khiêm: ???Sáng thứ tư, Phàn Kỳ vào văn phòng gặp Liêu Kế Khánh, ung dung toả sáng đi tới.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT