Trần Khâm Hiền bất đắc đĩ thở ra một hơi, đôi mắt trở nên sắc bén, hoàn toàn không còn vẻ nhã nhặn, học giả vừa rồi: “Mong ông không đổ hết mọi tội lỗi cho vấn đề lịch sử.
Vốn là mẹ của tôi sẽ trở lại Hồng Kông vào năm bốn sáu, sau đó sẽ định cư ở đây, nếu không phải do ông cưới vợ hai nhân lúc bà ấy không có ở đây, và ông là thứ nhất đại diện nhà họ Trần bán nhà máy cho người Nhật Bản khi Hồng Kông bị vây kín, khiến nhà họ Trần hổ thẹn thì bà ấy sẽ không kiên quyết rời đi.
Nếu như không phải do ông thì bà ấy sẽ c.h.ế.t vì bị sốt cao sao? Nếu như không do ông thì tôi sẽ phải làm người chăn cừu ở Thiên Sơn mười mấy năm sao? Giai đoạn lịch sử đó kết thúc vào năm 78, năm 79 trong nước có thương nhân Hồng Kông đầu tiên đầu tư xí nghiệp, nếu như ông cụ Lưu lo lắng thì vì sao lại không về trong nước trong khoảng thời gian đầu tiên, tìm kiếm người mà mình lo lắng?”
Bị con trai chất vấn như thế, Lưu Tương Niên không thể nói về những giày vò mà mình chịu đựng trong bao nhiêu năm nay: “Tư Niên, con quá chú ý vào những chuyện vụn vặn, nếu lúc đó không hợp tác thì chỉ có con đường chết. Tại sao con lại đổ hết tội lỗi về việc con chịu khổ lên người ba, nếu như không phải do mẹ con cố chấp phải rời khỏi Hồng Kông thì làm sao con phải chịu nhiều khổ sở như vậy?”
“Đúng vậy! Cho nên cũng ở Hồng Kông, ông cụ Viên bị ám sát, người nhà họ Viên tình nguyện đóng công ty điện ảnh và tòa soạn cũng không muốn hợp tác cùng người Nhật Bản, nhà họ Viên tổn thất nặng nề. Ông lại duy trì thực lực, là người khôi phục đầu tiên sau chiến tranh. Ông là đại trượng phu co được dãn được, tôi là con trai của Trần Uyển Âm, mẹ con chúng tôi giống nhau, thích chú ý mấy chuyện vụn vặt. Nếu đã khác biệt thì ông cũng không nên cưỡng cầu. Tôi có thể không hận, nhưng nếu ông muốn tôi yêu thương thì chuyện này quá ép buộc. Cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ, đó mới là cách sống chung tốt nhất giữa chúng ta. ” Trần Khâm Hiền bình tĩnh lại một lần nữa.
Vợ chồng Trần Khâm Hiền đi đến trước mặt phó chủ nhiệm Trương: “Chủ nhiệm Trương, mẹ tôi đã dùng hết khả năng để cống hiến cho xã hội, một đời cúi đầu ngẩng đầu không thẹn với trời, thân là con, tôi thực sự không thể để bà ấy lo lắng khi ở dưới cửu tuyền, xin lỗi!”
Biết rõ nhân quả, phó chủ nhiệm Trương không còn muốn khuyên, ông ta muốn mắng người, ông ta nói: “Giáo sư Trần, tôi nhỏ bé, xin cứ tự nhiên. ”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play