Sau khi mọi chuyện xong xuôi, quần chúng giới tu chân đứng bất động bên bờ biển Vô Tận.

Không phải họ cứ muốn đứng đây mãi đâu, khổ nỗi giờ chẳng biết di chuyển kiểu gì.

Lúc mọi người đến, ai có kiếm thì ngự kiếm, ai biết bay thì cứ bay, nhưng giờ mất sạch công lực thì về kiểu gì?

Biển Vô Tận ở phương Bắc, đi bộ về cũng được thôi, nhưng vấn đề là trên đường về ăn gì?

Cả ngàn dặm đường dài, đi bộ về cũng mất cả một hai tháng ấy chứ?

Mà đi bộ về cũng chỉ là chuyện nhỏ, vấn đề là sao mà về đến môn phái kìa.

Mặc dù các kết giới ngoài môn phái cũng đã biến mất, nhưng nhiều môn phái xây trên đỉnh núi, ví dụ như Kiếm phái Kình Thiên, núi cao hiểm trở gồ ghề, thử hỏi họ leo lên kiểu gì?

Lạc Nhàn Vân và Đoan Mộc Vô Cầu giải cứu thế giới xong thì dứt áo đi về rồi, chỉ để lại cả cộng đồng tu sĩ chả biết đường nào mà lần.

À còn có nhóm Ma tu, chúng đang ham he cười gian: "Há há há há! Ai bảo bình thường Chính đạo các ngươi không chú trọng thể dục thể thao, giờ thì rơi vào tay bọn ta rồi nhé! Từ nay bọn ta là vua của cái giới tu chân này!"

Những Ma tu này trước khi nhập đạo đa số là những người tập võ, toàn luyện mấy chiêu như Thiết Sa Chưởng, bình thường cũng hay thể dục thể thao nên quả thực khỏe hơn người thường.

Bọn chúng từng bước áp sát những nữ đệ tử xinh đẹp, tưởng chường như sắp có một thảm cảnh diễn ra.

Nhưng...

Dung Lạc Sương thở một hơi thật dài: "Đánh đi thôi."

Các đệ tử Sương Hoa Cung lần lượt lấy vũ khí ra, đánh cho đám Ma tu đang áp sát một trận nhừ tử.

Sương Hoa Cung ở cực Bắc, hoàn cảnh khắc nghiệt, vì sinh tồn mà đệ tử trong phái trước khi nhập đạo đã phải trải qua quá trình rèn luyện thân thể. Họ bắt buộc phải luyện được khinh công giữa trời đông rét mướt, đến khi đi trên tuyết mà không hằn dấu mới được xem là thành công.

Đoạn Thừa Ảnh cũng chẳng chịu thua kém, ông nói với đệ tử nhà mình: "Phái nhà ta lấy kiếm tu luyện, từ lúc nhập đạo kiếm không rời tay, còn được kiếm ý của kiếm Xích Huyết tôi luyện mỗi ngày, nay dù tu vi chỉ như Trúc Cơ kỳ thì cũng là những kiếm thủ đệ nhất thiên hạ!"

Hai phái kết hợp, đánh cho đám Ma tu gian trá ấy tàn canh gió lạnh.

Mặc dù hiện tại tu vi của mọi người đều trở lại Trúc Cơ kỳ, nhưng những môn phái cân bằng giữa tu luyện và rèn luyện sức khỏe vẫn mạnh hơn hẳn những môn phái chỉ chăm chăm tu luyện.

Sau một pha tỉ thí "thân thiện", mọi người phát hiện võ công của Kiếm phái Kình Thiên là mạnh nhất, rồi đến khinh công của Sương Hoa Cung.

Còn những môn phái tu tiên truyền thống như Bắc Thần phái và Tứ Tượng Sơn Trang võ công chỉ tầm trung, có nội lực cũng chả biết sử dụng.

Xu thế giờ đã đảo lộn.

Dung Lạc Sương nở một nụ cười thật tươi với Tiêu Tuân.

Tiêu Tuân bỗng thấy không rét mà run.

Dung Lạc Sương nói: "Tiêu trang chủ à, ta nhớ hình như phái ông còn mấy đệ tử vẫn chưa bị phạt đâu nhỉ?"

Ngày trước thì cãi nhau cả tháng trời chẳng có kết quả gì, nay nói một câu ra luôn đáp án.

Lần này Dung Lạc Sương không cần đến sự trợ giúp của các môn phái khác nữa, cô dựa vào thực lực của chính mình mà đòi mấy tên đệ tử kia từ Tứ Tượng Sơn Trang.

Cô không định giết người trước mặt nhiều người thế này mà bắt chúng về Sương Hoa Cung, cho chúng làm đầy tớ. Giờ mọi người chẳng thi triển được thuật pháp, có nhiều việc phải tự làm lắm. Mà trời rét gió buốt, đệ tử nhà mình bị lạnh cóng mất thì sao? Nên tốt nhất là bắt mấy tên tội đồ dù có chết cóng cũng chả ai xót xa này về nô dịch.

Để chúng nếm trải chút đắng cay trước khi chết.

Sương Hoa Cung ỷ mạnh muốn bắt mấy đệ tử của Tứ Tượng Sơn Trang đi, Tiêu Tuân nhìn mà tức nổ đom đóm mắt.

Nhưng quả báo của ông ta chỉ mới bắt đầu thôi.

Nữ trưởng lão của Tứ Tượng Sơn Trang ủng hộ Lạc Nhàn Vân lúc trước tên Tiêu Tinh, nàng hào sảng cười với Dung Lạc Sương: "Dung cung chủ, Tiêu Tuân bao che cho kẻ phạm tội, không xứng làm trang chủ Tứ Tượng Sơn Trang. Ta muốn lên nắm quyền thay, không biết liệu Dung cung chủ có thể giúp một tay không? Sau khi ta tiếp quản Tứ Tượng Sơn Trang, nhất định sẽ chỉnh đốn tác phong của môn phái, để Tứ Tượng Sơn Trang thay da đổi thịt."

Tiêu Tinh không mượn sức Dung Lạc Sương không, nàng tỏ rõ sẽ dùng bạc trắng để thuê đệ tử Sương Hoa Cung. Sau khi nàng thành trang chủ, sẽ bán một số bảo vật của sơn trang đi, trả công cho những đệ tử tham gia vụ này.

Nàng quả quyết xé một mảnh áo trước mặt mọi người, cắn đầu ngón tay viết một tờ giấy nợ, giao cho Dung Lạc Sương.

Vốn Dung Lạc Sương cũng muốn tước vị trí của Tiêu Tuân, nhưng cô không có tư cách để tham dự vào chuyện nội bộ của môn phái khác. Nay Tiêu Tinh xin giúp đỡ, lại hợp với ý Dung Lạc Sương nên cô đồng ý hợp tác ngay.

Tiêu Tuân hoang mang tuyệt vọng, chạy khắp nơi tìm người ủng hộ mình.

Thoạt đầu có vài môn phái còn thấy Tiêu Tinh quá phận, định nói đỡ cho Tiêu Tuân vài câu. Ai ngờ Đoạn Thừa Ảnh lại xuất hiện trước mặt Tiêu Tuân rồi nói: "Lão phu cũng ủng hộ Tiêu Tinh lên làm trang chủ."

Câu này vừa thốt ra, các môn phái khác chỉ có chút công phu mèo cào bèn ngậm miệng.

Hai môn phái có võ công cao cường nhất hiện này đều ủng hộ Tiêu Tinh, Tiêu Tuân nay không bằng xưa, ai còn dám giúp ông ta nữa?

Huống chi giờ mọi người mất hết công lực rồi, phải nhanh chóng thích nghi với trạng thái mới của cơ thể, nghĩ cách mà đi về môn phái của mình nghiên cứu ra các loại bí kíp võ công mới mới là chuyện quan trọng, ai rảnh đâu mà đi giúp Tiêu Tuân?

Cứ như thế, Tiêu Tuân mất đi mọi thứ.

Tuy ông ta không chết, nhưng tương lai sau này chỉ có thể bị Tiêu Tinh giam lỏng trong Tứ Tượng Sơn Trang, mọi dã tâm và tham vọng cứ thế mà vỡ tan, trở thành một người vô dụng.

Đối với một người háo thắng như ông ta, việc này còn khó chịu hơn cả cái chết.

Sương Hoa Cung cách biển Vô Tận gần nhất, đi một ngày một đêm là tới.

Dung Lạc Sương dẫn đệ tử nhà mình đến một thị trấn gần Sương Hoa Cung nhất.

Thị trấn này nhờ sự bảo vệ của Sương Hoa Cung mà sầm uất tập nập, tuy ở phương Bắc nhưng cũng là nơi giao thương lớn nhất giữa hai miền Bắc Nam.

Dung Lạc Sương lấy danh nghĩa của Sương Hoa Cung ra làm tin, ký khế ước với mấy nhà buôn để mua lương thực cho nhóm tu sĩ đi đường.

Số tiền này tạm thời Sương Hoa Cung ứng trước, nhưng sau này mọi người phải trả lại.

Mọi người học theo Tiêu Tinh, ai cũng viết giấy nợ rồi dùng nó đổi lấy vật tư để về môn phái.

Đến lượt Hạ Kinh Luân, cậu đang định học theo viết giấy nợ thì nghe Dung Lạc Sương bảo: "Đệ viết gì mà viết? Tỷ tặng đệ đó."

Hạ Kinh Luân ngại ngùng nở nụ cười nhưng không từ chối, nhận lấy ý tốt của chị mình.

Những người khác về đến môn phái còn bán bảo vật đi mà lấy tiền trả nợ được, chứ như Hạ Kinh Luân có một thân một mình, sau này còn chẳng biết làm gì mà sống thì giờ đúng là không biết lấy đâu ra tiền mà trả nợ.

Sau khi mọi người nhận đủ vật tư bèn bắt đầu hành trình trở về môn phái.

Lúc này Tống Quy khấu đầu vài cái với chưởng môn Bắc Thần phái. Tuy ông không nỡ, nhưng cũng chỉ có thể ngầm chấp nhận thôi.

Tống Quy xách theo tay nải, đến bên cạnh Hạ Kinh Luân.

Anh hỏi cậu: "Đệ muốn về Tiêu Dao Cốc à?"

Hạ Kinh Luân gật đầu, nói với vẻ ngập ngừng: "Mà không biết Đoan Mộc huynh có chịu thu nhận ta không nữa."

Tống Quy đáp: "Hắn còn cần người trồng trọt trong Tiêu Dao Cốc mà, kiểu gì cũng nhận chúng ta thôi."

"Huynh cũng đi ư?" Hạ Kinh Luân hớn hở hỏi.

Tống Quy: "Ta đã rời Bắc Thần phái mười năm rồi, quan hệ với sư huynh đệ đồng môn cũng nhạt nhòa, cố chấp ở lại Bắc Thần phái cũng không có ý nghĩa gì. Một mình đệ lên đường cũng không an toàn lắm, cứ để ta đồng hành với đệ đi."

"Vậy thì còn gì bằng." Lòng Hạ Kinh Luân hân hoan.

Việc mọi người mất đi công lực, có lẽ Hạ Kinh Luân ít bị ảnh hưởng nhất.

Bởi từ xưa đến nay công lực của cậu không thăng tiến, cơ thể cũng chẳng phát triển thêm, vẫn luôn là người yếu nhất. Giờ công lực của mọi người như nhau, thành ra cậu lại thành người trẻ nhất mà công lực lại bằng mọi người, đây là chuyện tốt chứ miễn bàn.

Nên cậu thấy mình dường như chẳng mất đi thứ gì cả, lại có thêm Tống sư huynh bầu bạn, Hạ Kinh Luân mãn nguyện lắm.

Từng môn phái một rời khỏi thị trấn, chỉ còn sót lại Hạ Kinh Luân và Tống Quy.

Dung Lạc Sương bắt hai người họ phải học xong khinh công mới được về. Mà mà hai người có tư chất tốt, năng lực học tập lại mạnh, học hai ba ngày đã có tiến bộ, có thể giúp đường về nhà bớt phần gian truân.

Cứ thế, Hạ Kinh Luân và Tống Quy rèn luyện tại Sương Hoa Cung, nơi đã được trang khí bằng hỏa châu khắp mọi ngõ ngách, lúc nào cũng ấm áp như xuân đến.

Sau khi luyện thành, họ tạm biệt Dung Lạc Sương và lên đường về Tiêu Dao Cốc.

Lúc sắp đi, Dung Lạc Sương dặn dò: "Chỗ nào có ta thì chỗ ấy là nhà của đệ. Ngày sau nếu có nhớ ta, hoặc muốn ngắm tuyết thì cứ đến Sương Hoa Cung, ở lại đây luôn càng tốt."

"Cảm ơn tỷ." Hạ Kinh Luân cười đáp.

Từ lúc cậu tỉnh lại, cậu đã có nhiều người thân hơn, mọi chuyện cũng khác xưa rồi.

Thế giới thật đẹp, cậu yêu dáng vẻ hiện tại của thế giới này.

Hạ Kinh Luân và Tống Quy đi khoảng nửa tháng, thuận lợi về đến Tiêu Dao Cốc. Lúc này quanh cảnh rùng rợn âm u ngoài Tiêu Dao Cốc cũng đã biến mất, hai người họ bước vào mà không gặp trở ngại nào.

Vào thung lũng, họ trông thấy Vượng Tài đang chán ngắt nằm trên ghế mây cạnh hồ mà đung đưa cái đuôi.

Vượng Tài thấy họ thì vui hẳn lên, chạy quanh họ đòi ôm, đòi vuốt lông.

Sau khi chơi đùa với Vượng Tài, Hạ Kinh Luân hỏi: "Hai vị huynh trưởng đâu? Ở trong nhà hả? Ta phải đi chào hỏi trước mới được."

Cậu vừa mới nhấc chân đã bị Vượng Tài cắn áo kéo lại, không cho cậu bước vào nhà.

"Sao thế?" Hạ Kinh Luân nghi hoặc.

Tống Quy suy nghĩ một chốc, rồi như hiểu rõ tất cả.

Anh giữa Hạ Kinh Luân lại: "Đừng đi, chúng ta cứ làm việc của mình trước đã, đợi khi nào họ ra rồi chào hỏi sau cũng được."

Hạ Kinh Luân lại hỏi: "Hai người đang làm việc gì quan trọng ạ? Không lẽ họ đang bế quan tu luyện?"

Tống Quy ra vẻ bí hiểm: "Sau này đệ sẽ biết thôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play