Khi cầm Phật châu trong tay, Lạc Nhàn Vân bỗng thấy trước mặt hiện ra mười tám vòng xoáy hình xoắn ốc. Nhìn kỹ lại, mỗi vòng đều có mười cái nhỏ hơn, cứ thế xoắn lên trời. Lạc Nhàn Vân chợt nhận ra, đây chính là tàn dư ý thức của mười tám vị Phật tu.
Mấy vị này toàn là kiểu tu hành chuyển thế, đến khi tuổi thọ cạn thì không phi thăng mà giải phóng công lực, mang ký ức kiếp trước chuyển sinh, rồi lại làm điều thiện từ đầu. Nghe thì có vẻ xử lý được vấn đề trường sinh, nhưng thực tế là cực kỳ nguy hiểm.
Vì sau khi chuyển thế, trong giai đoạn ngơ ngác ban đầu sẽ không nhớ gì kiếp trước, phải đến khi trưởng thành, thân thể chịu được đống ký ức cồng kềnh mới bắt đầu hồi phục ký ức. Chuyển thế càng nhiều, hồi phục càng muộn. Và nếu chưa kịp nhớ lại mà chết, thì... thôi xong.
Tu hành mười kiếp là vận may lắm mới làm được. Sau mười kiếp, hòa thượng không cần trải qua Thiên kiếp mà vẫn thành chính quả, thoát khỏi thân xác phàm tục mà phi thăng lên Tiên giới. Nhưng cách này tốn nhiều thời gian và rủi ro hơn hẳn so với việc chịu Thiên kiếp, số người làm được ít không đếm nổi.
Ngay cả mấy hòa thượng ở Chân Ngôn Tự cũng chẳng mấy ai chọn tu kiểu này, mà vẫn theo con đường truyền thống là vượt qua Thiên kiếp mà lên tiên giới.
Lạc Nhàn Vân nhìn chuỗi xá lợi mang tên Phật Châu Luân Hồi trong tay, bỗng nghĩ, nếu ai cũng tu kiểu chuyển thế này, thì linh khí trong trời đất đâu có hao mòn. Cao tăng sau khi giải phóng công lực sẽ trả lại linh khí cho vạn vật. Sau mười kiếp, linh hồn tự nhiên lột xác, thiên đạo cũng khỏi cần phí sức giáng thiên lôi.
Nhưng đáng tiếc là hầu hết chẳng ai chọn con đường của Chân Ngôn Tự.
Cầm Phật châu trong tay, Lạc Nhàn Vân chẳng hiểu sao Bất Luân hòa thượng lại bảo y là "người hữu duyên". Nghe ông ta nói thì Phật châu chọn y. Mà nếu Phật châu ủng hộ Bất Luân hòa thượng máu lạnh giết cả Chân Ngôn Tự, thì rõ ràng nó cũng cùng một phe với thế giới này, muốn giết hết tu sĩ để cứu vớt sinh linh khác.
Phật châu chọn y, chẳng lẽ nghĩ y có thể gánh được trách nhiệm to tát này?
Lạc Nhàn Vân khẽ cười khổ, lắc đầu. Đúng là y chưa từ bỏ ý định cứu thế giới, nhưng bắt y giết hết các tu sĩ trên đời thì... không đời nào. Y đâu có nhẫn tâm đến mức đó.
Vừa nghĩ tới đây, mười tám vòng xoắn ốc luân hồi bỗng xoay tròn trước mắt Lạc Nhàn Vân. Y cảm thấy chóng mặt, nhắm tịt mắt lại, không dám nhìn nữa.
Ngay lúc nhắm mắt, một cảnh tượng hiện lên trong đầu y. Y thấy mình cầm Phật châu trong tay, ôm thi thể của Đoan Mộc Vô Cầu đứng lơ lửng trên không trung. Phía trước là cột trụ trời đã được sửa chữa, hoàn hảo như mới.
Khuôn mặt y như tro tàn, mất hết hy vọng. Y cúi xuống nhìn thi thể của Đoan Mộc Vô Cầu, cúi mình nhẹ nhàng hôn lên đôi môi lạnh ngắt của hắn. Sau đó y ném Phật châu về phía cột trụ trời, dùng toàn bộ công lực để kích hoạt sức mạnh của nó.
Y nói với cột trụ: "Thiên Đạo, ngươi cũng không muốn sửa cột trụ, vì nếu như thế thì mấy tu sĩ tiếp tục tu tiên, linh khí cứ bị hút mãi, đúng không? Ngươi chỉ muốn để Tiên giới tiếp tục hấp thụ linh khí của thế gian này."
"Nếu ngươi đã không muốn, thì giúp ta mở trận pháp luân hồi, đảo ngược trời đất, cho ta và thế gian thêm một cơ hội."
Cột trụ bừng sáng, ánh sao đầy trời hóa thành một cơn xoáy khổng lồ, hạ xuống lực lượng từ ngàn vì sao.
Công lực của Lạc Nhàn Vân tiêu tán, tóc y biến thành màu trắng như tuyết.
Y đến bên thi thể Đoan Mộc Vô Cầu, nhẹ nhàng nói: "Nếu thật sự còn một cơ hội nữa, ngươi nhất định phải bảo vệ bản thân. Ở kiếp sau, làm ơn giết ta ngay từ đầu, đừng để ta có cơ hội hại chết ngươi lần nữa."
Lạc Nhàn Vân đặt tay lên trán Đoan Mộc Vô Cầu, rồi trong cơn mưa sao, cơ thể y tan thành tro bụi, biến mất trong trời đất, chỉ để lại một tia thần niệm theo luồng xoáy của trận pháp luân hồi mà bay lên.
Khi y hóa thành tro bụi, lông mi của Đoan Mộc Vô Cầu khẽ động, thi thể của hắn cũng tan thành bụi sao, một tia thần niệm đuổi theo Lạc Nhàn Vân, một trước một sau bước vào trận pháp luân hồi.
Lạc Nhàn Vân liên tục thấy đi thấy lại cảnh tượng này trong đầu, mãi không thoát ra nổi. Tới lần thứ mười, y mới nghe tiếng Đoan Mộc Vô Cầu gọi: "Sư huynh, dậy đi!"
"Lạc Nhàn Vân, dậy đi!"
"Còn không dậy bản tôn sẽ tranh thủ hôn trộm đấy nhé!"
"Còn không dậy bản tôn sẽ nhét cả Bắc Thần phái vào quan tài chôn cùng huynh đấy!"
"Lạc Nhàn Vân, dậy đi! Bản tôn không thể..."
Lạc Nhàn Vân mở mắt, thấy vô số vì sao xoay tròn trong mắt mình. Những ngôi sao ấy phát ra ánh bạc lấp lánh, nhìn xa xa như thể mắt y đã biến thành màu bạc.
Đoan Mộc Vô Cầu huơ tay trước mặt y. Lạc Nhàn Vân nắm lấy tay hắn, chớp mắt vài cái những ngôi sao mới dần biến mất.
Đoan Mộc Vô Cầu nói: "Lạc Nhàn Vân, huynh bị sao thế? Bị Phật châu mê hoặc hay vết thương ở linh căn phát tác? Hay là cái lão hòa thượng chết tiệt kia giở trò?"
Nghe vậy, Lạc Nhàn Vân mới nhận ra không biết từ bao giờ, chuỗi Phật châu luân hồi đã nằm trên cổ mình rồi.
Lạc Nhàn Vân sờ lên chuỗi Phật châu, ánh mắt dán chặt vào Đoan Mộc Vô Cầu, như thể đã lâu lắm rồi mới nhìn thấy hắn vậy. Y nhẹ nhàng giơ tay lên, vuốt ve khuôn mặt của Đoan Mộc Vô Cầu.
Đoan Mộc Vô Cầu lập tức giữ chặt tay Lạc Nhàn Vân, dán hẳn tay y lên mặt mình, tỏ vẻ "cứ sờ thoải mái, đừng ngại."
"Ta bất tỉnh bao lâu rồi?" Giọng Lạc Nhàn Vân khàn đặc.
"Khoảng ba canh giờ. Ta gọi huynh mãi mà không sao đánh thức được." Đoan Mộc Vô Cầu trả lời.
Lúc này Lạc Nhàn Vân mới nhận ra mình đang nằm trên mặt đất, đầu gối lên đùi của Đoan Mộc Vô Cầu, giống hệt lần trước Đoan Mộc Vô Cầu gối đầu lên đùi y vậy.
Y đưa tay đỡ trán, rồi nhờ sự giúp đỡ của Đoan Mộc Vô Cầu mà ngồi dậy, hỏi: "Lão tổ Huyễn Sinh đâu?"
"Chết rồi." Đoan Mộc Vô Cầu nói một cách dứt khoát. "Trước khi chết lão tiết lộ cách liên lạc với Mục Thiên Lý và vài chỗ ẩn náu của lão đó. Ta đã truyền tin cho Đoạn Thừa Ảnh rồi."
Nói đến đây Đoan Mộc Vô Cầu lại bực bội: "Lão Huyễn Sinh cứng miệng quá, ta phải mất bao nhiêu công sức mới moi được thông tin về Mục Thiên Lý. Nếu lão không cứng đầu, ta đâu có tốn nhiều thời gian như thế, khiến huynh hôn mê bất tỉnh."
Lạc Nhàn Vân khẽ nói: "Không phải do đệ, là hiệu ứng của Phật châu luân hồi thôi. Cũng không liên quan đến Bất Luân hòa thượng, ông ta đã chết rồi, chỉ còn lại một tia tàn niệm nương nhờ Phật châu mà đợi chúng ta."
"Đây là chuỗi Phật châu được hóa thành từ xá lợi của mười tám vị cao tăng sao?" Đoan Mộc Vô Cầu nhấc chuỗi Phật châu lên. "Tâm ma nói nếu ta luyện hóa chuỗi Phật châu này rồi đến Lạc Tiêu Cốc tu luyện mười ngày, thì có thể đạt tới thân thể bất khả xâm phạm."
Lạc Nhàn Vân hỏi: "Tâm ma? Ý đệ là hệ thống diệt thế?"
"Đúng đó, nó suốt ngày dụ dỗ ta diệt môn phái này, hủy môn phái kia. Nhưng trước khi đến đây nó đã bảo là Chân Ngôn Tự có người xử lý rồi, hóa ra là Bất Luân hòa thượng làm chuyện đó."
Lạc Nhàn Vân nói đầy ẩn ý: "Hệ thống diệt thế biết rõ Chân Ngôn Tự bị diệt từ trước rồi, nó biết nhiều thứ thật."
Đoan Mộc Vô Cầu chợt thấy chột dạ, hắn vẫn đang giấu Lạc Nhàn Vân chuyện thế giới và linh khí chỉ còn vài chục năm nữa.
Lạc Nhàn Vân nhìn thoáng qua đã hiểu Đoan Mộc Vô Cầu đang có gì đó giấu mình, nhưng y không hỏi thêm. Y đặt tay lên ngực Đoan Mộc Vô Cầu, ánh mắt lướt qua giữa chân mày và đan điền của hắn, suy nghĩ xem hệ thống diệt thế rốt cuộc nằm ở đâu trong cơ thể Đoan Mộc Vô Cầu.
Cảnh tượng mà Phật châu luân hồi cho thấy làm Lạc Nhàn Vân nhận ra mình đã đoán sai một chuyện.
Hệ thống diệt thế không phải là ý thức của Đoan Mộc Vô Cầu, mà là của y.
Y chính là người sở hữu Phật châu luân hồi, y đã mượn sức mạnh của trời để khởi động trận pháp luân hồi, làm thế giới này tái khởi động.
Hệ thống diệt thế không hoàn toàn là y, mà là một sản phẩm kết hợp giữa thần niệm của y và ý thức của Thiên Đạo, được sinh ra từ sức mạnh của trận pháp luân hồi để đảm bảo sau khi tái khởi động thế giới không đi theo lối mòn của "kiếp trước."
Các vòng tròn trong Phật châu đều là hình xoắn ốc chứ không phải hình tròn, chứng tỏ sau luân hồi, thế giới sẽ phát triển theo một chiều hướng khác, không phải như cũ.
Ý muốn bảo vệ Đoan Mộc Vô Cầu của y cùng với ý thức muốn hủy diệt thế giới của thiên đạo đã tạo ra hệ thống diệt thế, tuân theo chấp niệm của "Lạc Nhàn Vân" trước khi chết ở kiếp trước, xuất hiện trước mặt Đoan Mộc Vô Cầu.
Hệ thống diệt thế không hoàn toàn là Lạc Nhàn Vân, nhưng hệ thống cứu thế lại thuần túy là Đoan Mộc Vô Cầu.
Hệ thống cứu thế chỉ là một chấp niệm theo trận pháp mà tìm tới y, mong muốn hoàn thành ý nguyện của "Lạc Nhàn Vân" ở kiếp trước.
Chấp niệm của họ đã hoán đổi lên cơ thể đối phương, khiến cho diễn biến của kiếp này trở nên phức tạp và khó đoán hơn.
Trong lòng Lạc Nhàn Vân hỏi: "Hệ thống cứu thế, ngươi nói xem hệ thống diệt thế nằm ở phần nào trong cơ thể Đoan Mộc Vô Cầu?"
Hệ thống cứu thế đáp: [Trong thức hải, chắc là ở não.]
"Nhưng chân khí của tu sĩ tập trung ở đan điền, trong cơ thể họ mở ra tử phủ, có thể chứa đựng pháp tướng vĩ đại. Thần thức của tu sĩ rất lớn, não của người bình thường không thể chịu nổi, nên thần thức nằm ở tử phủ trong đan điền." Lạc Nhàn Vân giải thích.
Hệ thống cứu thế nói: [Vậy thì nó ở đan điền rồi, hệ thống hẳn cũng vậy.]
Hệ thống cứu thế đúng là ngơ ngáo, đến chỗ của mình cũng không biết.
Lạc Nhàn Vân hạ tay xuống, đặt lên đan điền của Đoan Mộc Vô Cầu. Toàn thân Đoan Mộc Vô Cầu cứng đờ, không dám động đậy.
Hắn muốn động, nhưng lại sợ động rồi Lạc Nhàn Vân sẽ không chạm vào mình nữa.
Lạc Nhàn Vân tự nhủ: "Nếu muốn lấy hệ thống diệt thế ra khỏi cơ thể Đoan Mộc Vô Cầu, ta phải làm thế nào?"
Hệ thống cứu thế yếu ớt đáp: [Hệ thống... không biết.]
Giọng nó ngày càng yếu đi.
Lạc Nhàn Vân nói: "Chân nguyên trong đan điền có thể dùng thuật hấp thụ để rút ra. Vậy nên, nếu ta buông bỏ tất cả để hút hết chân nguyên của Đoan Mộc Vô Cầu, thì dần dần sẽ lấy được hệ thống diệt thế ra."
Hệ thống diệt thế vốn là ý thức của y, không phải của Đoan Mộc Vô Cầu. Chỉ cần y hấp thụ toàn lực, chắc chắn có thể lấy lại hệ thống diệt thế trước khi hút cạn chân nguyên của Đoan Mộc Vô Cầu.
Lạc Nhàn Vân muốn lấy lại hệ thống diệt thế.
Đó là ý thức, là chấp niệm của y. Dù là hủy diệt thế giới hay cứu vớt thế giới, thì cũng không nên đè nặng lên vai Đoan Mộc Vô Cầu.
Từ lâu Lạc Nhàn Vân đã không ngại gì chuyện thân mật với Đoan Mộc Vô Cầu nữa, chỉ là trước giờ y vẫn nghĩ đến song tu, điều này sẽ có lợi cho Đoan Mộc Vô Cầu. Còn cái thuật hấp thụ y nói, thực chất chỉ là dọa hắn lùi bước thôi.
Không ngờ bây giờ y lại thật sự phải dùng đến nó.
Và còn phải dùng một phương pháp tham lam hơn cả ma tu, hút sạch chân nguyên và pháp tướng của Đoan Mộc Vô Cầu vào cơ thể mình.
Lạc Nhàn Vân mở lời: "Sư đệ, ta muốn hấp thụ chân nguyên của đệ. Ta sẽ hút hết chân nguyên của đệ. Sau khi bị ta hấp thụ, đệ sẽ dần yếu đi, công lực giảm sút, thậm chí có thể tổn thọ. Nhưng mà..."
"Không nhưng gì cả, ta đồng ý!"
[Không nhưng gì cả, hắn đồng ý!]
Hệ thống cứu thế và Đoan Mộc Vô Cầu đồng thanh đáp.
Lạc Nhàn Vân tiếp tục: "Ta làm vậy là để rút hệ thống diệt thế ra khỏi người đệ. Khi rút hết, ta sẽ dừng lại, có lẽ vẫn sẽ giữ được hơn nửa chân nguyên cho đệ."
Đoan Mộc Vô Cầu hơi khựng lại: "Huynh làm vậy để chữa tâm ma cho ta à?"
Lạc Nhàn Vân gật đầu: "Đúng thế. Ban đầu đệ tìm ta là muốn phá giải tâm ma mà, giờ ta đã tìm ra cách rồi."
Đoan Mộc Vô Cầu vốn đã sẵn sàng để bị hấp thụ, nhưng khi nghe Lạc Nhàn Vân nói mục đích là để lấy hệ thống diệt thế, hắn lại chần chừ rồi hỏi: "Tâm ma này rất lợi hại, nó sẽ tra tấn huynh."
Lạc Nhàn Vân cười đáp: "Nó chỉ dọa được đệ thôi, vào cơ thể ta rồi thì nó không những không thể làm gì, mà còn có thể bổ sung linh căn cho ta, trở thành sức mạnh của ta."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT