Ngay từ đầu đây chỉ là chuyện nội bộ của Ma đạo, liên quan đến Đoan Mộc Vô Cầu và Tống Quy vô tội bị liên lụy.
Nhưng khi việc Mục Thiên Lý đoạt xá Mục Qua lại liên quan đến việc này, thì bản chất của sự việc đã thay đổi.
Mục Thiên Lý không có lý do gì để giết Đoan Mộc Vô Cầu.
Lão ta đã làm những việc tàn ác như cưỡng ép sinh ra một đứa con có linh căn hệ Kim, rồi lại đoạt xá đứa con của mình, cho thấy rằng ngoài mạng sống của bản thân, lão không quan tâm đến bất cứ điều gì khác.
Một người như vậy, sao có thể mạo hiểm ám sát Đoan Mộc Vô Cầu vì một lý do chính nghĩa nào đó?
Lão ta quý mạng sống của mình đến thế, vì muốn sống mà làm những việc tàn ác, vậy sao lại dám mạo hiểm làm những việc có nguy cơ bị Đoan Mộc Vô Cầu phát hiện và giết chết?
Đoan Mộc Vô Cầu chưa bao giờ thể hiện thực lực thật sự trước mặt Lạc Nhàn Vân, nhưng y chỉ cần quan sát một thời gian ngắn cũng biết rằng thực lực của Đoan Mộc Vô Cầu không tầm thường, lại có vũ khí bản mệnh
bí ẩn, có khi mình hắn cũng địch được cả một môn phái.
Nếu Đoan Mộc Vô Cầu thật sự phát hiện ra hành động của Mục Thiên Lý, với phong cách hành động của mình, dù là Kiếm phái Kình Thiên thì cũng không bảo vệ nổi lão ta.
Trừ phi Mục Thiên Lý thực sự không sợ bị Đoan Mộc Vô Cầu phát hiện, nếu vậy thì có hai khả năng:
Một là lão ta tin chắc rằng trận Địa Sát Phệ Hồn có thể giết chết Đoan Mộc Vô Cầu.
Hai là lão ta tin rằng dù có thất bại trong việc ám sát, Đoan Mộc Vô Cầu cũng sẽ không thể tìm ra được mình là người đứng sau.
Nhưng thực tế thì trận pháp đó rõ ràng không giết nổi Đoan Mộc Vô Cầu.
Lạc Nhàn Vân tự mình phá trận, y rất rõ trận pháp không đủ mạnh. Theo ước tính của y, trận Địa Sát Phệ Hồn chỉ có thể gây trọng thương cho Đoan Mộc Vô Cầu nhưng không đủ lấy mạng hắn.
Theo lý lẽ thông thường, sau khi trận pháp kích hoạt, Đoan Mộc Vô Cầu bị trọng thương nhưng chưa chết, những kẻ phản bội trong Ma đạo sẽ nhân cơ hội bao vây tiêu diệt hắn, và lúc đó Đoan Mộc Vô Cầu có thể từ miệng của ma tu biết được kẻ chủ mưu là Mục Thiên Lý, vậy thì Mục Thiên Lý sẽ đối mặt với nguy cơ tử vong.
Chẳng lý nào Mục Thiên Lý lại không lường trước được tình huống này, và chắc chắn lão ta cũng không có quyết tâm hy sinh tính mạng.
Hai khả năng này đều bị loại bỏ, chỉ còn lại một khả năng khó tin nhất nhưng lại hợp lý nhất.
Trận Địa Sát Phệ Hồn từ đầu đã nhắm vào Tống Quy.
Nếu trận pháp đó thực sự muốn giết Đoan Mộc Vô Cầu, tại sao không nghĩ cách để giám sát Tiêu Dao Cốc, ngăn không cho người khác vào cốc trước khi Đoan Mộc Vô Cầu đến, tránh việc trận pháp bị kích hoạt trước?
Trong giới tu chân có rất nhiều phương pháp để kiểm soát những gì xảy ra xung quanh Tiêu Dao Cốc từ xa, nhưng bọn chúng lại không cảnh giác gì, để Tống Quy tự do vào cốc và kích hoạt trận pháp.
Mà trong ảo ảnh tâm ma của Đoan Mộc Vô Cầu, rõ ràng hắn đã cố gắng điều tra sự thật, nhưng chỉ thấy mỗi Tống Quy ra vào.
Lại thêm một nghi vấn nữa.
Đoan Mộc Vô Cầu đã thiết lập trận pháp hồi tưởng để kiểm tra người ra vào Tiêu Dao Cốc, tại sao hắn chỉ nhìn thấy Tống Quy mà không thấy người đã vào trước để thiết lập trận pháp?
Điều này đủ để kết luận rằng bọn chúng muốn Đoan Mộc Vô Cầu tin Tống Quy là kẻ đốt phá Tiêu Dao Cốc, gây mâu thuẫn giữa Đoan Mộc Vô Cầu và Bắc Thần phái, mượn tay Đoan Mộc Vô Cầu để tiêu diệt Bắc Thần phái!
Việc tấn công Bắc Thần phái vì một thung lũng mà không có bất kỳ pháp bảo hay nhân vật quan trọng nào ở đó nghe có vẻ hoang đường, nhưng lại hoàn toàn hợp lý khi đặt vào một người trong vài thập kỷ ngắn ngủi đã thống nhất Ma đạo bằng những biện pháp quyết liệt.
Không ai biết Đoan Mộc Vô Cầu chỉ mong muốn cuộc sống bình yên. Người trong thiên hạ đều như Tiêu Hoành Trụ, tưởng hắn sẽ tiếp tục đối phó với Chính đạo sau khi thống nhất Ma đạo.
Bắc Thần phái kéo dài thời gian không dám cho Tống Quy trở về cũng vì muốn giám sát hành động của Đoan Mộc Vô Cầu.
Trong mắt Mục Thiên Lý, chỉ cần có lý do, Đoan Mộc Vô Cầu sẽ nhân cơ hội tấn công Bắc Thần phái.
Vì không ai biết Tiêu Dao Cốc quan trọng thế nào với Đoan Mộc Vô Cầu, đây là nơi mà hắn cần để chống lại tâm ma, là ngôi nhà nhỏ trong lòng hắn.
Nên một âm mưu như thế, dù quá trình có sai sót nhưng kết quả suýt nữa đã thành hiện thực.
Nếu không có Lạc Nhàn Vân xuất quan kịp thời và hai hệ thống dự đoán tương lai, thảm kịch chắc chắn sẽ xảy ra.
Lạc Nhàn Vân cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện, nhưng Đoạn Thừa Ảnh lại không hiểu mọi chuyện phía sau.
Ông nghi ngờ: "Dù Mục Thiên Lý nhập ma, huynh ấy cũng không có tham vọng, chỉ muốn sống sót thôi. Ngươi nói huynh ấy gây mâu thuẫn giữa Đoan Mộc Vô Cầu và Bắc Thần phái để mượn tay Ma tôn diệt Bắc Thần phái, điều này có lợi gì cho huynh ấy? Rốt cuộc là vì sao? Phải có lý do chứ!"
Lạc Nhàn Vân cười buồn và lắc đầu: "Chuyện này, e rằng là do nghiệp chướng ta gây ra hai trăm năm trước."
"Huynh nói bậy!" Chưa kịp nghe Lạc Nhàn Vân kể lại chuyện gì đã xảy ra, Đoan Mộc Vô Cầu đã phản bác, "Sư huynh từ bi, ngay cả ngọn cỏ cũng không nỡ dẫm, là người tốt nhất trên đời, sao lại tạo nghiệp chướng?"
Đoan Mộc Vô Cầu không cần nghe lý do đã đứng về phía Lạc Nhàn Vân.
"Năm đó cột trụ trời vỡ, ta dẫn dắt bảy ngôi sao cứu thế tu sửa cột trụ trời, lúc đó chúng ta đều đã chuẩn bị sẵn sàng hy sinh tính mạng, quyết định giao bảy linh căn để vá cột trụ trời."
"Có lẽ trời muốn diệt thế, hoặc có thể chúng ta học nghệ không tinh, tâm không đủ kiên định, nói chung chúng ta đã không thành công, trận pháp ấy chỉ hoàn thành một nửa. Vì vậy bảy người chúng ta còn sống, nhưng cũng nửa sống nửa chết."
"Năm ấy không thành công mới dẫn đến tiền bối nhập ma hôm nay, đó là nghiệp chướng thứ nhất."
"Nghiệp chướng thứ hai, ta không giữ miệng. Sau khi vá trời, ta đã nói với mọi người rằng trời sẽ sụp đổ, thế giới sẽ diệt vong. Sự hy sinh của chúng ta chỉ giúp thế giới kéo dài thêm chút thời gian, chứ không thực sự cứu được thế giới, có thể sau này chúng sinh vẫn sẽ đối mặt với tai họa diệt vong. Những lời nói của ta khiến bảy ngôi sao cứu thế nhận ra rằng sự hy sinh của họ chẳng có ý nghĩa gì, gieo mầm thất vọng trong lòng Mục tiền bối."
"Khi đó tiền bối hỏi ta, nếu thế giới thực sự diệt vong, chúng ta có thể làm gì? Ta nói có lẽ chỉ có thể để lại hy vọng cuối cùng, đó là chuông Tỉnh Thế."
"Chuông Tỉnh thế đã bảo vệ Bắc Thần phái khi cột trụ trời vỡ, có thể cũng sẽ bảo vệ một phần thế giới khi thế giới diệt vong, hình thành một thế giới nhỏ. Nhiều bí cảnh cổ xưa cũng được hình thành theo cách này. Đến lúc đó chúng ta có thể giấu các sách cổ, pháp bảo, đan dược của giới tu chân vào Chuông Tỉnh thế. Dưới sự bảo vệ của Chuông tỉnh thế, chờ đợi thế giới tái sinh, chờ đợi ngày nào đó có người mở ra thế giới nhỏ, thế thì truyền thừa của chúng ta sẽ không bị đứt đoạn."
"Chưa đến lúc cuối cùng mà đã tiết lộ cơ mật của môn phái, khiến Bắc Thần phái bị tội ác giam cầm, đó là nghiệp chướng thứ ba."
Lạc Nhàn Vân đã làm rõ toàn bộ sự việc, mọi hành động của Mục Thiên Lý đều có lý do.
Mục tiêu cốt lõi của lão ta là sống sót.
Không chỉ sống sót trước dấu hiệu suy thoái, mà còn sống sót khi thế giới diệt vong.
Cái chết dần đến gần khiến Mục Thiên Lý sinh ra ảo vọng, sự biến mất của Thiên kiếp cho lão ta thêm can đảm.
Vì vậy Mục Thiên Lý đoạt xá con trai mình, phá hủy Tiêu Dao Cốc, đổ tội cho Tống Quy, tiêu diệt Bắc Thần phái.
Lạc Nhàn Vân suy nghĩ lại toàn bộ sự việc, nhớ lại từng chi tiết.
Nếu mọi chuyện diễn ra như Mục Thiên Lý dự đoán, Tống Quy bị Đoan Mộc Vô Cầu giết chết, chưởng môn Bắc Thần phái sẽ dẫn người đến báo thù. Bắc Thần phái chắc chắn sẽ để lại vài trưởng lão Pháp Thân để bảo vệ, ít nhất cũng bảo đảm truyền thừa của Chuông tỉnh thế không bị đứt đoạn.
Chỉ cần Chuông tỉnh thế còn đó, Đoan Mộc Vô Cầu không thể xâm nhập vào Bắc Thần phái và tiêu diệt hết đệ tử cấp thấp.
Vậy ai sẽ giết những trưởng lão Pháp Thân đó dẫn đến việc Hệ thống Cứu thế dự đoán Bắc Thần phái bị diệt?
Người đó chắc chắn là một kẻ mà Bắc Thần phái hoàn toàn không phòng bị, có thể mở rộng cửa nghênh đón.
Có lẽ chính là Mục Thiên Lý.
Lạc Nhàn Vân thở dài một hơi thật dài.
Nhưng hơi thở còn chưa kịp ra hết, Đoan Mộc Vô Cầu đã đưa tay che miệng mũi của Lạc Nhàn Vân, khiến cho hơi thở của y khó mà ra được.
Lạc Nhàn Vân kinh ngạc nhìn Đoan Mộc Vô Cầu.
Đoan Mộc Vô Cầu nói: "Huynh cứ mở miệng ra là nói mình sai, nói mình tạo nghiệp, bản tôn còn tưởng là do huynh gieo tâm ma vào Mục Thiên Lý, là huynh ra lệnh cho lão ta làm mấy chuyện này."
"Ta không làm vậy, nhưng..."
"Không nhưng gì cả," Đoan Mộc Vô Cầu cắt lời Lạc Nhàn Vân, "Nhà huynh có bảo bối bị người ta nhòm ngó, thì đó cũng không phải lỗi của huynh đúng không? Nếu theo lý lẽ đó, hôm nay ta đi cướp kiếm Xích Huyết của Kiếm phái Kình Thiên thì cũng không phải lỗi của ta, mà chỉ trách ai bảo mấy người đấy lại có bảo kiếm?"
Đoạn Thừa Ảnh nói: "Ngươi nói vậy thật vô lý, nếu ngươi cướp bảo kiếm của phái ta thì là lỗi của kẻ cướp, sao lại là lỗi của người bị cướp?"
Đoan Mộc Vô Cầu: "Huynh xem, ngay cả Đoạn chưởng môn cũng nghĩ vậy."
"Ngươi..."
Đoạn Thừa Ảnh chỉ vào Đoan Mộc Vô Cầu, muốn mắng nhưng lại không thốt nên lời.
Cuối cùng Đoạn Thừa Ảnh chỉ có thể bảo: "Nhàn Vân, ngươi nói cũng có lý. Chuyện này đúng là lỗi của chúng ta, phái Kình Thiên đã không quản giáo nghiêm, để Mục Thiên Lý làm bậy. Ta sớm đã biết sư huynh đã nhập ma nhưng lại nhiều lần dung túng, khiến huynh ấy càng ngày càng to gan, càng ngày càng tàn ác."
Ánh mắt Đoạn Thừa Ảnh kiên định, như đã quyết: "Ta không thể để huynh ấy tiếp tục sai lầm, Nhàn Vân, Đoan Mộc..."
Đoạn Thừa Ảnh liếc nhìn Đoan Mộc Vô Cầu một cái, do dự không biết nên xưng hô thế nào.
"Sư đệ của Nhàn Vân." Đoan Mộc Vô Cầu tự giới thiệu.
Đoạn Thừa Ảnh đành tiếp tục: "Nhàn Vân và vị sư đệ này, có thể tin ta một lần không, để ta tự mình xử lý Mục Thiên Lý."
"Tất nhiên ta tin tưởng Đoạn chưởng môn, nhưng không biết ý của sư đệ thế nào?" Lạc Nhàn Vân nhìn Đoan Mộc Vô Cầu.
Trong chuyện này Đoan Mộc Vô Cầu là người bị tính kế thê thảm nhất, nên phải hỏi ý kiến của hắn.
Đoan Mộc Vô Cầu lười biếng, không muốn phải động tay động chân, hắn vui vẻ nhận sự phục vụ từ người khác.
Nhưng hắn vẫn giữ vẻ nghiêm nghị: "Ban đầu bản tôn định truy cứu trách nhiệm của các ngươi, nhưng bản tôn tôn trọng sư huynh, đã đồng ý nên bản tôn cũng sẽ cho Kiếm phái Kình Thiên chút thể diện. Nhưng bản tôn phải tận mắt chứng kiến các ngươi xử lý Mục Thiên Lý, tránh việc các ngươi lại mềm lòng, cho lão ta thêm cơ hội nữa."
Đoạn Thừa Ảnh nhíu mày: "Đoan Mộc Vô Cầu, chuyện này là lỗi của phái ta, ta chịu trách nhiệm. Nhưng ngươi là Ma tôn, còn muốn can dự vào chuyện nội bộ của chúng ta, không phải là quá đáng lắm sao?"
Mỗi môn phái Chính đạo đều cần giữ thể diện, dù là muốn thanh trừng nội bộ cũng không thể để một tên ma đầu đứng xem, như vậy quá mất mặt.
Đoan Mộc Vô Cầu nhân tiện bổ sung: "Bản trưởng lão là sư đệ của Nhàn Vân, đệ tử của Bắc Thần phái, không tính là người của Ma đạo."
Đoạn Thừa Ảnh: "..."
Ông không muốn tranh cãi với Đoan Mộc Vô Cầu nên nhìn về phía Lạc Nhàn Vân: "Lạc trưởng lão, chuyện gì đây? Không phải là người của Bắc Thần phái thật đó chứ?"
Lạc Nhàn Vân nói: "Người buông dao đồ tể xuống có thể thành Phật, Đoan Mộc sư đệ hướng thiện, tất nhiên ta muốn cho đệ ấy một cơ hội. Trước đây sư đệ không làm hại người thường và Chính đạo, sau này nếu có hành vi trái đạo lý, ta sẽ cùng sư đệ chịu trách nhiệm."
Với lời này của Lạc Nhàn Vân, Đoan Mộc Vô Cầu càng thêm tự tin, hắn đứng sau Lạc Nhàn Vân nói: "Sư huynh nói rất đúng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT