Lạc Nhàn Vân vừa tỉnh lại chưa được hai ngày đã phát hiện ra nhiều điều bất thường. Có vẻ như trong hai trăm năm y bế quan, giới tu chân đã không còn như trước.
Tất cả những biến đổi này như có liên quan mật thiết đến lời Hệ thống Cứu thế đã nói, rằng "Đoan Mộc Vô Cầu nhất định sẽ hủy diệt thế giới."
Muốn ngăn chặn điều này xảy ra, kéo dài thời gian hủy diệt thế giới thì phải giải quyết từng vấn đề một.
Có rất nhiều việc phải làm nhưng phải bắt đầu từ việc quan trọng nhất.
Việc quan trọng nhất, tất nhiên là ẩn giấu thung lũng của Đoan Mộc Vô Cầu.
Lạc Nhàn Vân truyền dạy hai loại trận pháp cho Đoan Mộc Vô Cầu.
Đoan Mộc Vô Cầu thấy Lạc Nhàn Vân truyền dạy trận pháp cho mình, cảm thấy mình đã chắc chắn trở thành đệ tử ký danh của Bắc Thần phái, nên càng gọi to Lạc Nhàn Vân là sư huynh, khiến Tống Quy không khỏi nhíu mày.
Đoan Mộc Vô Cầu có tư chất tuyệt vời, Lạc Nhàn Vân chỉ cần nói một lần là hắn đã nắm vững bí quyết bày trận.
Hắn tìm trong túi trữ vật, lấy ra linh thạch và một số bảo vật bày trận cần thiết để dẫn động linh khí trời đất, theo khẩu quyết của Lạc Nhàn Vân mà vận chuyển chân nguyên, kết thành trận pháp.
Ngay khi trận pháp ẩn giấu được hoàn thành, trời đất trở nên u ám, mây mù bao phủ bên ngoài thung lũng, biến thung lũng yên bình thành một khu rừng âm u, gió thổi qua rừng tạo ra âm thanh ma quái.
Oán khí và sát khí tụ tập trên không trung của khu rừng biến thành mây đen che lấp ánh sáng mặt trời. Trong chớp mắt, sâu trong khu rừng biến thành một nơi đêm tối vĩnh hằng.
Một thung lũng tươi đẹp biến thành một khu rừng ma quái như thể có vô số người chết oan.
Bất kỳ ai vào khu rừng này đều sẽ gặp hiện tượng ma quái, bị ma quỷ dẫn lối mà không thể tiến sâu, đi lạc rồi trở lại lối vào.
Trừ khi dùng sức mạnh để phá trận, nếu không thì không ai có thể vượt qua khu rừng mà xâm nhập vào thung lũng.
Nhưng nếu thực sự có ai đó mạnh mẽ phá trận, Đoan Mộc Vô Cầu chắc chắn sẽ cảm nhận được và kịp thời quay lại thung lũng trước khi trận bị phá.
Không ai có thể phá hoại nơi này nữa.
Đoan Mộc Vô Cầu nhìn khu rừng âm u một cách hài lòng, nói với Lạc Nhàn Vân: "Sư huynh, bản trưởng lão học một hiểu mười, có phải là thiên tài hiếm có trong giới tu chân không?"
Lạc Nhàn Vân không biết phải đánh giá thế nào về trận pháp của Đoan Mộc Vô Cầu.
Nhưng Tống Quy sau khi bị Đoan Mộc Vô Cầu đánh đã rút ra được một điều, anh chính là bao cát xả giận của Đoan Mộc Vô Cầu.
Dù anh có hành xử khiêm tốn, ít nói hay tỏ ra nịnh bợ Ma Tôn cũng chẳng có ý nghĩa gì hết.
Chỉ cần Đoan Mộc Vô Cầu không vui, thì kiểu gì cũng sẽ lấy anh ra để xả giận.
Hiểu ra điều này, Tống Quy lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Dù anh có khiêm tốn nịnh bợ hay ngoan ngoãn tuân theo cũng chẳng ích gì.
Vậy thì tại sao phải nhẫn nhịn im lặng nữa? Anh đã chịu đựng quá nhiều năm trong Ma đạo, giờ muốn trở thành người dám nói lên lẽ phải.
Những gì sư thúc không dám nói, anh sẽ nói!
Tống Quy: "Tôn thượng, rõ ràng Lạc sư thúc đã truyền dạy trận pháp của Chính đạo. Sau khi bày trận, bên ngoài thung lũng lẽ ra phải là tiên khí mờ ảo như cõi tiên. Kẻ xâm nhập vào thung lũng sẽ có cảm giác như bước vào tiên cảnh, rời khỏi rồi cũng thấy tâm hồn khoan khoái."
"Nhưng trận pháp của Tôn thượng lại như hiện ra ma vực, người bình thường mà lỡ vào sẽ liên tục gặp ác mộng, sinh bệnh nặng."
"Tiên cảnh tốt đẹp qua tay Tôn thượng lại biến thành ma vực, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu? Khi Tôn thượng bày trận, đã xảy ra sai sót gì?"
Đoan Mộc Vô Cầu giận dữ nhìn chằm chằm Tống Quy.
Tống Quy lùi lại sau Lạc Nhàn Vân, chỉ ló nửa đầu ra đối mặt với Đoan Mộc Vô Cầu, khiến Đoan Mộc Vô Cầu muốn trừng mắt với Tống Quy thì phải trừng mắt với Lạc Nhàn Vân trước.
Đoan Mộc Vô Cầu đành thu lại ánh mắt giết người đó rồi đoán: "Chắc chắn là do Lão tổ Huyết Minh và Ma đạo! Hầu hết các vật liệu bày trận ta dùng đều lấy từ chỗ Lão tổ Huyết Minh, những vật liệu này dính sát khí quá lâu nên mới trở thành như vậy!"
Tống Quy nhỏ giọng nói: "Nhưng những vật liệu đó đều đã được sư thúc kiểm tra, không có vấn đề gì."
"Vậy ý ngươi là do lỗi của bản tôn?" Đoan Mộc Vô Cầu giận dữ nói.
Lạc Nhàn Vân thấy Đoan Mộc Vô Cầu bắt đầu tự xưng "bản tôn", biết hắn thật sự có chút giận liền bảo: "Ta thấy thế này lại hay, khu rừng âm u đầy quỷ khí sẽ khiến người ta sợ hãi, không dám hành động bừa bãi. Hơn nữa ai cũng không ngờ được rằng, đằng sau khu rừng đáng sợ này lại là một thung lũng yên bình. Thung lũng này giống Đoan Mộc đạo hữu... giống sư đệ, bề ngoài dễ gây hiểu lầm, nhưng thực chất lại rất mềm mại và dịu dàng, hợp lắm."
Đoan Mộc Vô Cầu nghe xong là hết giận: "Nếu vậy thung lũng này sẽ theo tên của ta, gọi là Tiêu Dao cốc."
Tiêu Dao ma tôn, Tiêu Dao trưởng lão, Tiêu Dao cốc, Vượng Tài...
Tống Quy nghe Đoan Mộc Vô Cầu đặt tên, truyền âm nói với Lạc Nhàn Vân: "Sư thúc, chắc hắn chỉ đọc mỗi cuốn "Tiêu Dao Ký" thôi nhỉ?"
Lạc Nhàn Vân mỉm cười nhìn Tống Quy, truyền âm trách: "Đoan Mộc đạo hữu sinh ra trong hoàn cảnh khó khăn, nhưng lại có thể tự mình vươn lên còn giữ được chút lòng tốt đối với chúng sinh đã là rất đáng quý, sao ngươi lại quá khắt khe với hắn? Chỉ là một vài cuốn sách thôi, sau này có thể bổ sung. Sao lại dùng lý do này để chế giễu người khác?"
Bị Lạc Nhàn Vân răn dạy, Tống Quy ngậm miệng.
Anh nhìn Lạc Nhàn Vân với vẻ bối rối, không hiểu sao một người tốt đẹp như sư thúc lại có cái nhìn khác biệt với một kẻ sát nhân như Đoan Mộc Vô Cầu.
Đoan Mộc Vô Cầu biết Tống Quy và Lạc Nhàn Vân đang truyền âm nói chuyện, nhưng hắn rất tin tưởng Lạc Nhàn Vân, biết chắc Lạc Nhàn Vân sẽ không nói xấu sau lưng hắn nên khi Tống Quy và Lạc Nhàn Vân nói chuyện riêng, hắn không hề để ý.
Nếu là Ma tu khác dám truyền âm trước mặt hắn, chắc chắn đang nói xấu sau lưng. Loại tiểu nhân này, Đoan Mộc Vô Cầu sẽ không tha.
Đoan Mộc Vô Cầu bị Tống Quy chỉ ra trận pháp quá âm u, ban đầu có chút không vui. Nhưng sau khi được Lạc Nhàn Vân khen ngợi, hắn đã lấy lại tự tin, hứng khởi muốn bày trận tiếp theo, nối ao cá với sông hồ bên ngoài.
Thấy hắn hăm hở muốn bày trận, Lạc Nhàn Vân vội ngăn lại: "Sư đệ, trận pháp này để Tống Quy làm đi."
"Tại sao?" Đoan Mộc Vô Cầu nói, "Bản trưởng lão pháp lực cao cường, trận pháp ta bày sẽ hiệu quả hơn chứ?"
Lạc Nhàn Vân khẽ thở dài, nếu Đoan Mộc Vô Cầu lại bày ra một trận pháp đầy ma khí, sợ rằng sinh vật trong hồ không dám lại gần, cá trong ao cũng sẽ sợ chết khiếp.
Lạc Nhàn Vân nói: "Đệ là trưởng lão của Linh Đô phong, việc nhỏ này nên để đệ tử làm. Trận pháp ẩn giấu thung lũng cần sức mạnh lớn, Tống Quy không đủ khả năng đảm đương. Nhưng trận pháp kết nối ao cá với sông hồ bên ngoài không đòi hỏi cảnh giới cao, đệ không cần đích thân ra tay, nên để đệ tử có cơ hội rèn luyện."
"Thế mà cũng được à?" Đoan Mộc Vô Cầu nhìn Lạc Nhàn Vân với vẻ mặt ngạc nhiên.
Thảo nào Bắc Thần phái chịu để Lạc Nhàn Vân nghỉ ngơi hai trăm năm, Bắc Thần phái quả là môn phái tốt!
Sao lúc đó bản tôn không gia nhập Bắc Thần phái nhỉ?
Cũng không sao, bây giờ bản tôn đã là trưởng lão của Bắc Thần phái, cũng chưa muộn.
Đoan Mộc Vô Cầu học thêm một điều mới, liền gật đầu với Tống Quy: "Vậy việc tiếp theo, hãy để Tống sư điệt làm đi."
Nghe thấy chữ "sư điệt", lông mày của Tống Quy co giật như hai con sâu lông đang bò.
Sư thúc với sư điệt gì chứ! Chưa làm lễ nhận đệ tử, chưa quỳ lạy trước bài vị tổ tiên, chưa bẩm báo với chưởng môn để ghi vào sổ tộc phái đâu nhé! Chỉ là nói miệng thôi, mà đã bắt đầu gọi sư điệt rồi, ai thân thiết với ngươi vậy?!
Tống Quy trong lòng tức giận gào thét, nhưng ngoài mặt vẫn cung kính nói: "Đoan Mộc sư thúc, đệ tử sẽ đi ngay."
Một tiếng "sư thúc" từ Tống Quy khiến Đoan Mộc Vô Cầu cảm thấy toàn thân thoải mái, thế là nhìn Tống Quy cũng thuận mắt hơn nhiều.
Trong khi Tống Quy bận rộn làm việc, Đoan Mộc Vô Cầu ôm Vượng Tài dựa vào ghế nằm bên bờ ao nhìn Tống Quy làm việc.
Lạc Nhàn Vân thì kê một chiếc bàn nhỏ, ngồi ngay ngắn trước bàn uống trà và trò chuyện vui vẻ với Đoan Mộc Vô Cầu.
Đoan Mộc Vô Cầu cảm thấy đây chính là cuộc sống trong mơ của mình.
Nếu không phải còn việc cần làm, hắn có thể ở đây cả đời.
Chỉ mong Hệ thống Diệt thế kia mãi câm miệng.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới. Đoan Mộc Vô Cầu vừa nghĩ đến Hệ thống Diệt thế, trong đầu đã vang lên giọng nói của Hệ thống Diệt thế.
[Nhiệm vụ hoàn thành, thưởng cho chủ nhân tiên khí "Di Vận Kính". Phần thưởng đặt tại Lạc Tiêu cốc, mời chủ nhân đến nhận.]
Đoan Mộc Vô Cầu ngồi thẳng lên.
Nhiệm vụ hoàn thành? Hắn hoàn thành nhiệm vụ nào đâu?
Hệ thống Diệt thế trước sau đã giao ba nhiệm vụ, lần lượt là "đến Lạc Tiêu cốc luyện thành thân thể bất khả xâm phạm ", "ám sát Lạc Nhàn Vân", "diệt Bắc Thần phái", hắn chưa hoàn thành cái nào cả mà?
Tình hình thật kỳ lạ, Đoan Mộc Vô Cầu chủ động hỏi Hệ thống Diệt thế: "Hệ thống Diệt thế, bản tôn hoàn thành nhiệm vụ gì?"
Hệ thống Diệt thế hiển thị một hộp thoại, trong đó dòng chữ "diệt môn Bắc Thần phái" đã bị gạch bỏ, thay vào đó là "khống chế Bắc Thần phái", với chú thích "đã hoàn thành".
Bản tôn khống chế Bắc Thần phái khi nào? Đoan Mộc Vô Cầu nghĩ không ra.
Lúc này Tống Quy từ ao bước lên, ướt sũng nói: "Hai vị sư thúc, trận pháp đã được bố trí xong, mời sư thúc kiểm tra."
Lạc Nhàn Vân thấy Tống Quy toàn thân ướt đẫm, hỏi: "Sao không dùng thuật tránh nước?"
Tống Quy đáp: "Những con cá có vẻ rất sợ thuật tránh nước, tránh xa đệ tử nên không thể kiểm tra hiệu quả trận pháp. Đệ tử thu thuật tránh nước chúng mới dám lại gần. Đệ tử đã tận mắt thấy chúng bơi qua lại trong trận pháp, cũng ghi lại vào ngọc giản rồi."
Tống Quy lên bờ, thi triển một thuật gió để thổi khô người, sau đó đưa ngọc giản đã lau khô cho Đoan Mộc Vô Cầu.
Đoan Mộc Vô Cầu bóp vỡ ngọc giản, cảnh tượng dưới đáy ao hiện ra giữa không trung.
Những con cá nhỏ vừa sinh ra bơi qua trận pháp vào sông lớn, bơi đi không quay đầu lại.
Cũng có những con tôm nhỏ và sinh vật phù du bơi qua trận pháp vào ao, trở thành thức ăn cho cá trong ao.
Nước trong ao và nước sông liên tục trao đổi qua trận pháp, dòng nước trở nên sống động, trông tràn đầy sức sống.
Đoan Mộc Vô Cầu hài lòng gật đầu, nói với Tống Quy: "Ngươi làm rất tốt, trong bảo khố của bản trưởng lão hình như có vài pháp bảo hộ thân, ngươi có thể tìm một cái thay thế cho Tàng Phong."
Tống Quy đáp: "Chỉ là bố trí một trận pháp nhỏ, sư thúc không cần bận tâm, đó là bổn phận của đệ tử."
Trong lòng Đoan Mộc Vô Cầu càng vui hơn.
Hắn nhìn vào khung thoại của Hệ thống Diệt thế, nghĩ rằng chẳng lẽ vì hắn có thể sai khiến Tống Quy làm việc cho mình mà hệ thống coi như hắn đã khống chế Bắc Thần phái?
Đoan Mộc Vô Cầu hỏi: "Sau này Tống Quy sẽ trở thành chưởng môn của Bắc Thần phái à?"
Câu này Tống Quy không dám trả lời, Lạc Nhàn Vân suy nghĩ rồi nói: "Tống Quy vốn là đệ tử thân truyền của chưởng môn, lại ẩn mình trong Ma đạo nhiều năm, không có công lao thì cũng có khổ lao, nên có hy vọng trở thành chưởng môn."
"Công lao..." Đoan Mộc Vô Cầu suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Công lao thế nào thì có thể trở thành chưởng môn?"
Lạc Nhàn Vân đáp: "Không có yêu cầu cố định. Chỉ cần làm việc có lợi cho giới tu chân, nhân gian hoặc cho môn phái, đều tính là công lao."
Đoan Mộc Vô Cầu nói: "Trong Đào Nguyên Tông có một phân đàn, bản tôn đã sắp xếp tất cả đệ tử bị đuổi khỏi các môn phái vào đó. Tống Quy, ngươi có thể đi hỏi các môn phái muốn bắt ai, rồi giao họ về thì có tính là công lao không? Có thể trở thành chưởng môn không?"
Tống Quy im lặng một lúc rồi trả lời: "Trong Tẩu Uyên Tông quả thật có vài kẻ tàn ác phản bội Chính đạo. Có người giết sư phụ rồi trốn, có người trộm bảo vật của môn phái. Nếu đệ tử có thể giao những kẻ này về lại môn phái cũ, quả thật là một công lao lớn. Nhưng, họ là đệ tử của Tẩu Uyên Tông, nếu tôn thượng đối xử như vậy với Ma đạo, e rằng sẽ khiến Ma đạo nổi loạn."
Đoan Mộc Vô Cầu nói: "Tất nhiên không thể giao trực tiếp rồi. Gán cho họ cái mác gián điệp của Chính đạo rồi thông báo với toàn bộ Đào Nguyên Tông rằng ngươi đang loại bỏ kẻ phản bội cho tông môn, vậy còn ai nghi ngờ nữa?"
Tống Quy - gián điệp Chính đạo thật: "......"
Đoan Mộc Vô Cầu hỏi tiếp: "Công lao này đủ để ngươi làm chưởng môn không?"
"Chắc là đủ." Lạc Nhàn Vân trả lời thay Tống Quy.
Đoan Mộc Vô Cầu lại hỏi: "Thế sau khi Tống Quy trở thành chưởng môn, nếu ta có yêu cầu gì, ngươi có thể giúp bản trưởng lão giải quyết không?"
Tống Quy đáp: "Chỉ cần không phải là việc hại trời hại đất, như bố trí một trận pháp nhỏ cho Tiêu Dao cốc, đệ tử rất sẵn lòng giúp sư thúc."
Đoan Mộc Vô Cầu hiểu ra và gật đầu.
Chưởng môn tương lai của Bắc Thần phái sẵn sàng nghe lời hắn, có lẽ đó là lý do hệ thống coi nhiệm vụ "khống chế Bắc Thần phái" đã hoàn thành.
Diệt Bắc Thần phái sẽ tốn nhiều công sức, có khí còn bị thương nặng.
Nhưng khống chế Bắc Thần phái thông qua Tống Quy không tốn chút công sức nào, lại có thể nhờ Tống Quy giúp đỡ vài việc, nhàn hạ hơn nhiều.
So với việc diệt Bắc Thần phái thì khống chế Bắc Thần phái quả là hời hơn.
Đoan Mộc Vô Cầu cảm thấy Hệ thống Diệt thế cuối cùng đã biết điều, biết cách giúp đỡ hắn.
Không biết nhiệm vụ "ám sát Lạc Nhàn Vân" đã biến thành gì rồi.
Đoan Mộc Vô Cầu nghĩ tới đó, khung thoại trước mắt liền thay đổi. Dòng chữ "ám sát Lạc Nhàn Vân" đã bị gạch bỏ, thay vào đó là "thu phục Lạc Nhàn Vân", hiện tại tiến độ đạt 20%.
- ---------
Tác giả: Tống Quy: Cuộc sống trong mơ của Đoan Mộc Vô Cầu là gánh nặng trên vai ta. =)))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT