Cô không biết, sau khi cô rời đi, nội dung cuộc trò chuyện giữa đạo diễn và Sầm Loan đều là cô.

"Sao hôm nay cháu lại lòng tốt như vậy?" Đạo diễn Từ hỏi, "Quen biết cô nhóc kia?"

Ngón tay anh búng nhẹ làn khói, nghe vậy thì cười, "Không, cháu không quen."

Đạo diễn Từ không tin, "Cô nhóc kia diễn cảnh khóc tốt hơn hẳn so với những người khác, nếu không phải vậy, tôi sẽ không giữ lại."

"Thật sự không biết." Sầm Loan dập điếu thuốc, trước khi đi anh nói mấy câu với đạo diễn Từ, "Nói thật với ngài cũng được, cơ thể của cô ấy..."

Giọng nói của anh trầm thấp, mang theo ý cười nhạt nhoà, "Gợi lên dục vọng."

"Hôm nay hơn trăm người thử vai, chỉ có cô ấy làm cháu có dục vọng?" Đạo diễn Từ chống cằm, tựa hồ đang suy xét tính chân thật của những lời này.

Sầm Loan không tỏ ý kiến, "Phản ứng của cô ấy, khiến cháu có dục vọng."

"Phản ứng gì?"

"Lúc cởi quần áo, những người khác do dự một lát rồi thản nhiên cởi, chỉ có cô ấy, từ lúc cởi ra đến khi biểu diễn chỉ có cảm giác xấu hổ, thẹn thùng." Sầm Loan nhìn đạo diễn Từ, hỏi lại, "Cơ thể và phản ứng của cô ấy đều rất thật thà, phù hợp với hình tượng nữ chính kịch bản của ngài, không phải sao?"

Đạo diễn Từ trầm ngâm một lát rồi nói, "Phù hợp thì phù hợp, không biết cô nhóc đó có thể diễn tốt nhân vật này hay không?"

"Cô ấy có thể." Sầm Loan nhìn hướng Diệp Phù rời đi, "Không phải vừa rồi chúng cháu phối hợp rất tốt sao?"

Đạo diễn Từ nghe vậy thì cười, "Thằng nhóc này."
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play