Kẻ bắt nạt tôi lại yêu tôi

chương 1: Gặp gỡ định mệnh


5 ngày


 

Nguyệt Phỉ bước vào năm học mới tại trường trung học với tâm thế của một người xa lạ giữa đám đông. Cô không quá nổi bật, luôn giữ cho mình một khoảng cách an toàn với những người xung quanh. Dù ít nói, Nguyệt Phỉ luôn xuất sắc trong học tập, điều này khiến cô thường bị một số người ghen tị, nhưng cô không quan tâm. Cô chỉ muốn lặng lẽ hoàn thành những ngày học bình yên và không gây chú ý.

Trong số những học sinh nổi bật nhất của trường, Tiêu Phong là cái tên được nhắc đến nhiều nhất. Là một chàng trai cao lớn, điển trai và luôn xuất hiện với vẻ lạnh lùng khó gần, Tiêu Phong như một ngôi sao sáng giữa đám bạn cùng lớp. Nhưng sự kiêu ngạo và thái độ bất cần của anh đã khiến không ít người e ngại. Tiêu Phong không chỉ nổi bật bởi thành tích học tập mà còn bởi những trò đùa nghịch ngợm, đôi khi là quá đáng, mà anh cùng đám bạn thân thường xuyên thực hiện.

Cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Tiêu Phong và Nguyệt Phỉ diễn ra vào một ngày đầu thu, khi lớp học đang trong giờ giải lao. Nguyệt Phỉ đang ngồi đọc sách ở góc lớp, thầm mong sẽ không bị ai làm phiền. Nhưng rồi, một quả bóng bất ngờ bay tới, đập mạnh vào bàn cô khiến quyển sách văng xuống đất. Cô giật mình ngước lên, và người đứng trước mặt cô không ai khác chính là Tiêu Phong, với ánh mắt nửa đùa cợt, nửa thách thức.

"Xin lỗi, không cố ý đâu," Tiêu Phong nói, giọng đầy ngạo mạn.

Nguyệt Phỉ cúi xuống nhặt sách, không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng lau bụi rồi tiếp tục đọc, coi như không có chuyện gì xảy ra. Sự im lặng và thản nhiên của cô khiến Tiêu Phong thoáng ngạc nhiên. Thường thì, những người khác khi bị anh trêu chọc đều phản ứng, hoặc sợ hãi, hoặc bực bội. Nhưng Nguyệt Phỉ thì khác, cô chẳng hề để tâm, như thể anh chỉ là một cơn gió thoảng qua.

Điều này khiến Tiêu Phong cảm thấy khó chịu. Anh không thích cảm giác bị phớt lờ, và càng không thích bị coi như không tồn tại. Từ đó, Nguyệt Phỉ vô tình trở thành mục tiêu của những trò đùa tinh quái từ Tiêu Phong. Ngày qua ngày, anh luôn tìm cách khiêu khích cô, từ việc giấu đồ dùng học tập, đến những lời châm chọc lạnh lùng. Nhưng Nguyệt Phỉ vẫn không phản ứng, cô tiếp tục im lặng chịu đựng, khiến Tiêu Phong càng muốn thách thức cô hơn.

Dần dần, Tiêu Phong không thể ngừng để ý đến Nguyệt Phỉ. Dù anh luôn tỏ ra bất cần, nhưng sâu trong lòng, sự trầm lặng và đôi mắt buồn của cô khiến anh cảm thấy có điều gì đó rất khác lạ. Nguyệt Phỉ không giống bất cứ ai mà anh từng gặp. Cô là một bí ẩn mà Tiêu Phong không thể hiểu, và điều đó thôi thúc anh phải tìm hiểu thêm về cô. Nhưng anh không biết rằng, chính những trò trêu chọc tưởng chừng vô hại ấy đã bắt đầu thay đổi cả hai người.

Vào một buổi chiều muộn, khi cả lớp đã về hết, Tiêu Phong bắt gặp Nguyệt Phỉ một mình ngồi lại trong lớp, ánh nắng hoàng hôn chiếu vào mái tóc đen dài của cô. Cảnh tượng đó khiến Tiêu Phong bất giác dừng bước, nhìn cô từ xa. Lần đầu tiên, anh cảm nhận được một nỗi buồn sâu thẳm từ cô gái mà anh đã luôn trêu chọc bấy lâu. Và cũng lần đầu tiên, trong lòng anh lóe lên một tia cảm giác mà anh không thể gọi tên.

Nguyệt Phỉ vẫn im lặng, không hay biết rằng có một người đang âm thầm quan sát cô, và rằng từ khoảnh khắc đó, cuộc sống của cả hai sẽ dần thay đổi theo những cách không ngờ tới.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play