Bình minh vừa ló rạng, ánh nắng mặt trời xuyên qua tán lá rừng, mang theo sự ấm áp và sự sống. Ngọc Lan đứng dậy sau một giấc ngủ chập chờn. Cô biết hôm nay là ngày đầu tiên mình thực sự phải đối mặt với những thử thách trong trò chơi này. Những ngày trước, mọi thứ còn khá bình yên khi cô và những người chơi khác chỉ tập trung vào việc thu thập tài nguyên, trồng trọt và sinh tồn. Nhưng tin tức về sự xuất hiện của quái vật đã làm thay đổi không khí trong nhóm.
Cô nhìn quanh khu trại tạm thời mà mình và những người chơi khác đã dựng lên. Những túp lều bằng gỗ và lá cây xếp thành một vòng tròn quanh bếp lửa, tạo nên cảm giác an toàn tạm thời. Những chiến binh như Hoàng Phong và Minh Khang đã bắt đầu lên kế hoạch đối phó với những đợt tấn công từ các quái vật, nhưng không ai biết chính xác khi nào chúng sẽ đến.
Ngọc Lan bước ra khỏi lều, đôi tay nhẹ nhàng kéo mũ áo che đầu để tránh ánh nắng chói. Cô nhìn thấy Minh Anh đang ngồi cách đó không xa, đôi mắt sáng rực, chăm chú nhìn vào cuốn sách phép thuật trong tay. Minh Anh là một trong những phù thủy giỏi nhất mà Ngọc Lan từng biết, với khả năng điều khiển nguyên tố và tạo ra những phép thuật mạnh mẽ để hỗ trợ nhóm.
“Chào buổi sáng,” Ngọc Lan cất tiếng chào khi tiến lại gần.
Minh Anh ngẩng đầu lên, mỉm cười. “Chào buổi sáng, Ngọc Lan. Đêm qua cậu ngủ có ngon không?”
Ngọc Lan khẽ lắc đầu. “Không hẳn. Mình cứ lo về những gì sắp tới. Cậu đã nghe thêm gì về bọn quái vật chưa?”
Minh Anh lật cuốn sách trong tay. “Có vài người trong nhóm đã báo cáo rằng họ nhìn thấy dấu vết của quái vật ở khu rừng phía tây. Hoàng Phong và Minh Khang đang chuẩn bị dẫn nhóm chiến binh đi tuần tra, nhưng mình nghĩ bọn chúng sẽ sớm đến thôi.”
Ngọc Lan cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn. Mặc dù cô không phải là người trực tiếp chiến đấu, nhưng cảm giác lo lắng không thể xua tan. Cô hiểu rõ trách nhiệm của mình trong việc cung cấp lương thực và hỗ trợ hậu cần, nhưng nếu tình hình trở nên nguy hiểm, cô sẽ không thể né tránh mãi.
“Cậu có cần giúp gì không?” Ngọc Lan hỏi, mong muốn giúp đỡ dù chỉ bằng những việc nhỏ nhặt.
Minh Anh mỉm cười. “Cảm ơn, nhưng mình ổn. Cậu nên lo chuẩn bị thêm thức ăn và nước uống cho cả nhóm. Những ngày sắp tới có thể rất khó khăn.”
---
Ngọc Lan dành phần lớn buổi sáng để chuẩn bị lương thực. Cô đi quanh khu rừng, thu thập các loại thảo mộc, quả và củ mà cô đã học cách nhận biết từ những ngày đầu. Việc trồng trọt và thu hoạch giờ đây đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của cô tại thế giới này. Cô luôn cảm thấy mình như một nông dân thực thụ, cẩn thận chăm sóc từng luống cây, từng hạt giống.
Từ khi đến thế giới này, Ngọc Lan đã học được cách làm việc chăm chỉ và nhẫn nại hơn bao giờ hết. Trước đây, cô không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có hứng thú với nông nghiệp hay việc chế biến thức ăn, nhưng thế giới này đã thay đổi cô. Mỗi khi nhìn thấy cây cối mọc lên tươi tốt dưới bàn tay mình, cô cảm thấy một niềm vui khó tả. Đó là niềm hạnh phúc bình dị mà cô chưa từng tìm thấy trong cuộc sống trước đây.
---
Buổi chiều đến nhanh hơn Ngọc Lan mong đợi. Cô quay trở lại trại với túi đầy thực phẩm và bắt đầu chế biến thức ăn cho nhóm. Khói từ bếp lửa bốc lên nghi ngút, và mùi thơm của các món ăn lan tỏa khắp không gian. Những người chơi khác dần dần tụ tập lại quanh cô, ai nấy đều mệt mỏi sau một ngày dài chuẩn bị và tuần tra.
“Ngọc Lan, cậu thật sự giỏi việc này đấy,” **Hải Đăng**, một thích khách trẻ tuổi trong nhóm, khen ngợi khi anh cầm lấy một bát súp nóng hổi từ tay cô. “Nếu không có cậu, chúng mình chắc chắn sẽ chết đói rồi.”
Ngọc Lan cười nhẹ, đôi má ửng hồng trước lời khen của Hải Đăng. “Mình chỉ làm những gì có thể thôi. Cậu mới là người giỏi, suốt ngày chạy nhảy khắp nơi, mình không thể tưởng tượng được làm sao cậu có thể di chuyển nhanh như thế.”
Hải Đăng cười lớn. “Mình chỉ làm theo những gì trò chơi yêu cầu. Dù sao thì, có ai trong số chúng ta thật sự giỏi trong việc này đâu? Chúng ta chỉ đang cố gắng sống sót thôi.”
Ngọc Lan gật đầu. Đúng vậy, tất cả đều đang cố gắng. Dù mỗi người đều có vai trò khác nhau trong trò chơi, nhưng mục tiêu cuối cùng của họ là sống sót và bảo vệ những người xung quanh. Và giờ đây, mối đe dọa từ quái vật đang đến gần, họ càng phải đoàn kết hơn bao giờ hết.
---
Đêm hôm đó, khi mọi người đã ăn no và chuẩn bị nghỉ ngơi, một âm thanh kỳ lạ vang lên từ xa. Tiếng gầm rú ghê rợn, như đến từ một loài sinh vật không thuộc về thế giới này. Ngọc Lan ngay lập tức đứng dậy, trái tim đập nhanh trong lồng ngực. Cô quay sang nhìn Minh Anh, người cũng đã nhận ra sự bất thường này.
“Quái vật,” Minh Anh thì thầm, đôi mắt lo lắng.
Chưa kịp định thần, một tiếng hét thất thanh vang lên từ phía cổng trại. **Minh Khang**, người phụ trách bảo vệ phía cổng, lao vào với vẻ mặt kinh hoàng.
“Bọn chúng đến rồi!” Anh hô lớn, giọng đầy căng thẳng. “Chúng đang tiến về phía này!”
Mọi người ngay lập tức bật dậy, vũ khí sẵn sàng trong tay. Hoàng Phong dẫn đầu nhóm chiến binh, nhanh chóng đưa ra chỉ đạo. “Tất cả hãy chuẩn bị! Chúng ta phải bảo vệ trại bằng mọi giá!”
Ngọc Lan đứng giữa đám đông hỗn loạn, tay run rẩy. Cô biết rằng mình không thể chiến đấu như những người khác, nhưng cô cũng không thể ngồi yên nhìn mọi người đối mặt với nguy hiểm.
“Ngọc Lan, cậu ở lại đây!” Minh Anh hét lên. “Đừng ra ngoài! Chúng ta sẽ bảo vệ cậu!”
Nhưng Ngọc Lan không thể đứng yên. Cô chạy đến khu bếp, nơi các vật dụng và thực phẩm được cất giữ. Cô biết rằng dù không thể chiến đấu trực tiếp, nhưng cô có thể cung cấp tiếp tế cho những người khác. Cô bắt đầu thu thập thức ăn và nước uống, chuẩn bị sẵn sàng để đưa ra khi cần.
---
Trong khi đó, bên ngoài khu trại, những con quái vật đầu tiên đã xuất hiện. Chúng là những sinh vật khổng lồ, mang hình dáng nửa người nửa thú, với móng vuốt sắc nhọn và hàm răng đáng sợ. Tiếng gầm rú của chúng vang vọng khắp không gian, khiến mọi người trong trại không khỏi rùng mình.
Hoàng Phong và nhóm chiến binh lao lên trước, dùng vũ khí chém xuống những con quái vật đầu tiên. Hải Đăng, với tốc độ nhanh như chớp, liên tục tấn công vào những điểm yếu của kẻ thù, giúp nhóm chiến binh hạ gục chúng nhanh hơn.
Nhưng số lượng quái vật quá đông, và chúng không ngừng tiến về phía trại.
---
Ngọc Lan nhìn thấy nhóm chiến binh đang gặp khó khăn, cô quyết định làm điều mà mình chưa từng nghĩ tới. Cô lấy những túi thực phẩm và nước uống mà mình đã chuẩn bị, chạy đến tiền tuyến để đưa cho Hoàng Phong và những người khác.
“Đây! Cầm lấy! Các cậu cần giữ sức!” Cô hét lên, đưa thức ăn cho từng người một.
Hoàng Phong nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên, nhưng rồi anh hiểu ra và mỉm cười cảm ơn. “Cảm ơn, Ngọc Lan. Cậu thật sự là người hỗ trợ tuyệt vời nhất mà chúng tôi có.”
Ngọc Lan cảm thấy trái tim mình ấm áp trước lời khen ngợi. Dù không thể trực tiếp chiến đấu, cô đã tìm thấy cách để đóng góp và bảo vệ mọi người. Cô biết rằng đây mới chỉ là
khởi đầu, nhưng với sự đoàn kết và nỗ lực, họ sẽ vượt qua được mọi thử thách trong trò chơi này.