Ánh bình minh bắt đầu le lói ở phía chân trời, chiếu rọi lên bức tường thành đã chịu đựng nhiều tổn thất sau trận chiến đêm qua. Thành phố yên lặng, không có tiếng kèn hay reo hò mừng chiến thắng như mọi khi, mà chỉ có tiếng thở dài nhẹ nhõm của những chiến binh đã chiến đấu đến tận cùng sức lực.
Ngọc Mai rảo bước qua những con phố nhỏ dẫn về phía khu chợ, nơi mà cô biết mọi người sẽ sớm tụ tập. Mặc dù cơ thể đã mệt mỏi, nhưng cô vẫn cảm thấy một sự yên bình hiếm hoi trong tâm hồn. Trận chiến đã qua đi, và ít nhất, lần này họ đã thành công bảo vệ thành phố. Tuy nhiên, trong lòng cô vẫn không ngừng lo lắng cho những người đã ngã xuống, và những gì đang chờ đợi ở phía trước.
---
**Hoàng Long** ngồi trên bức tường thành, mắt anh nhìn xa xăm về phía chân trời. Không ai nói gì, nhưng anh biết tất cả mọi người đều đang nghĩ về điều tương tự — trận chiến này chỉ là mở đầu cho những đợt tấn công tiếp theo.
"Chúng ta đã mất quá nhiều người," **Thành Nam** nói, giọng anh trầm xuống. "Nếu cứ tiếp tục như thế này, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày chúng ta không thể chống đỡ nổi."
Hoàng Long thở dài, gật đầu. "Tôi biết. Nhưng chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục chiến đấu. Phải làm cho thành phố này trở nên mạnh mẽ hơn, không chỉ bằng cách xây tường cao hơn mà còn bằng cách giúp mọi người đoàn kết hơn."
Thành Nam im lặng một lúc, rồi nhìn về phía Hoàng Long. "Cậu nghĩ Ngọc Mai sẽ làm được điều đó chứ?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT