Sau đó Tần Thục Huệ lấy cớ muốn đi cửa hàng gần đó mua đồ nên Hồng Minh Viễn cũng không tiện đi theo sau.

Đợi đến khi Phương Thanh Nghiên tới thì Hồng Minh Viễn đã rời đi.

"Con... con đến thôn Thương Thủy một chuyến sao?"

Tần Thục Huệ liếc mắt một cái liền nhận ra những đồ dùng trong xe tải là đồ Lưu Bội Trân cướp đi.

Phương Thanh Nghiên gật đầu: "Đúng vậy, vốn dĩ là đồ của nhà chúng ta nên đương nhiên phải lấy lại rồi."

Tần Thục Huệ vẻ mặt lo lắng: "Bọn họ không làm khó con chứ?"

Đời trước đấu trí đấu dũng với người Phương gia nhiều năm như vậy, Phương Thanh Nghiên sao có thể không nắm được tính tình của những người Phương gia kia hay sao?

Không có Lưu Bội Trân ở đây, những người khác trong Phương gia đều là cá thối tôm nát, không ai ngăn được cô.

Hơn nữa, cho dù có Lưu Bội Trân ở đây, Phương Thanh Nghiên cũng không sợ, những thứ này vốn dĩ là của nhà cô, cô hoàn toàn quyền lấy lại.

Phương Thanh Nghiên cười với mẹ: "Mẹ yên tâm, con như này không tốt sao?"

Có công nhân chuyển nhà ở đây hiệu suất rất nhanh, tới trưa đã giải quyết xong chuyện chuyển nhà.

Hai mẹ con cần quét dọn vệ sinh một chút, thu dọn lại một ít là được.

Phương Thanh Nghiên nghiệm thu công tác chuyển nhà rồi trả phí cho các công nhân, tính cả tiền lì xì lúc trước mời Mã Minh bọn họ hỗ trợ thì hôm nay tiêu xài không ít.

Chẳng qua đây đều là chi phí cần thiết nên cô cũng không đau lòng.

Trong khi hai mẹ con dọn vào nhà mới, thời gian tạm giam của Lưu Bội Trân cũng kết thúc.

Bị nhốt trong đồn công an một tuần, bà ta đầu tóc rối bù thoạt nhìn trông giống như một bà điên.

Lưu Bội Trân vừa được thả ra liền quên, chuyện đầu tiên muốn làm sau khi ra khỏi đồn công an chính là gây phiền toái cho hai mẹ con kia.

Nhưng khi bà ta đến nhà máy mới biết được là hai mẹ con kia đã dọn đi từ lâu, thở phì phò trở lại thôn Thương Thủy, cảnh tượng trong nhà trống rỗng kích thích khóe mắt bà ta đỏ tươi.

Sau khi biết được mọi chuyện đã xảy ra, Lưu Bội Trân tức giận đến mức suýt chút nữa thì ngất xỉu, hung tợn nghiến răng: "Phương Thanh Nghiên, chờ xem tao lột da con tiểu tiện nhân kial"

Lưu Bội Trân không lột được da Phương Thanh Nghiên, bởi vì cô vê nhà chưa được mấy ngày đã bị người của đồn công an gọi tới vì chuyện đập hỏng quầy bún ốc mà tiến hành bồi thường.

Trong đồn công an, hai bên ngồi đối diện nhau.

So sánh với dung quang tỏa sáng của hai mẹ con bên này làm bộ dạng mặt mày xám như tro của Lưu Bội Trân càng rõ ràng.

Lưu Bội Trân không chỉ phải bồi thường chi phí sửa chữa xe ba bánh mà còn bao gồm cả những nôồi niêu xoong chảo bị đập hỏng lúc đấy.

Số tiền bồi thường không cao nhưng lại khiến Lưu Bội Trân cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Một người là con dâu mình, một người là đứa con hoang do con trai mình tự tay nuôi lớn, đập hỏng đồ đạc của hai người này thì dựa vào cái gì mà bà ta phải bồi thường tiên?

Nhưng không bồi thường cũng không có biện pháp khác, đây là cảnh sát cưỡng chế chấp hành, nếu dám không trả thì cảnh sát có thể có biện pháp khác để phạt bà ta.

Lưu Bội Trân không tình nguyện bồi thường tiền, nhịn không được nói: "Vậy hai con tiện nhân này thừa dịp tôi không có nhà đem đồ đạc nhà tôi dọn sạch đi mất thì tính thế nào?"

Phương Thanh Nghiên cười lạnh một tiếng: "Đó rõ ràng là đồ vật bà cướp của nhà tôi, người trong nhà máy đều có thể làm chứng, hiện tại chẳng qua là vật về với chủ mà thôi."

Lưu Bội Trân nhìn bộ dáng nhanh mồm nhanh miệng này của Phương Thanh Nghiên liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, bà ta quay đầu nhìn về phía cảnh sát, rồi ra vẻ đáng thương: "Đồng chí cảnh sát, đó đều là di vật của con trai tôi, tôi một bà lão muốn để ở lại bên người làm kỷ niệm, họ không thể lấy đi như thế được..."

Cảnh sát Dương không chút xúc động: "Chuyện này cảnh sát chúng tôi đã điều tra qua, đồ vật ngài nói là tài sản chung thuộc về vợ chồng họ, ngài không có quyên tự mình lấy đi."

Lưu Bội Trân thấy giả vờ đáng thương cũng vô dụng, ánh mắt lại lộ ra vài phần hung ác: "Cái gì mà tài sản chung của vợ chồng, giữa bọn họ ngay cả một đứa con cũng không có, con trai tôi chết lâu rồi, coi như vợ chồng cái rắm!"

Nhưng mặc kệ bà ta năn nỉ như thế nào, cảnh sát Dương vẫn không thả ra.

"Lưu Bội Trân tôi cảnh cáo bà, bà nếu còn dám đi dây dưa hai mẹ con họ, thậm chí là sử dụng bạo lực lời nói, tính chất liền cùng trước đó không giống nhaul"

Vì vậy, Lưu Bội Trân chỉ có thể mặt mày xám xịt rời khỏi đồn công an.

Sau khi Lưu Bội Trân đi, cảnh sát Dương gọi hai mẹ con lại.

"Chúng tôi đã thử rất nhiều cách nhưng không thể tìm được Viên Hồng Huy, các vị có thể cung cấp thêm thông tin về anh ta hay có người khác có thể liên lạc với anh ta không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play