Ông chủ Lưu ngồi trong cửa hàng, nhìn hai cái túi lớn của mẹ con bên kia xách ra ngoài, trong lòng có vài phần cảm thán.
Ông từ trong tiệm đi ra "Muốn giúp không?"
Tần Thục Huệ vừa thấy ông liền giống như gặp quỷ, vội vàng nói câu không cần, liên nhanh chóng rời đi.
Ông chủ Lưu thấy như vậy có chút không thích hợp, liền đi hỏi Phương Thanh Nghiên,"Mẹ cháu đây là làm sao vậy? Đúng rồi, lúc đưa trước số điện thoại hai người có dùng được không, giờ phòng ở thuê chỗ nào nha?"
Phương Thanh Nghiên đem trong tay đồ vật phóng tới xe tải phía sau, sau đó nói: "Ông chủ Lưu, đa tạ chú trong khoảng thời gian này hết sức chiếu cố, thế nhưng về sau vẫn mong chú có thể quan tâm vợ của mình, tuy rằng những lời đồn đãi kia được làm sáng tỏ, nhưng mẹ cháu hiện tại là phụ nữ độc thân, chú phải đối với chúng ta quá ưu ái cũng sẽ khó tránh khỏi có người nghĩ lung tung."
Ông chủ Lưu nghe vậy thì sửng sốt.
Mãi sau đó khi hai mẹ con thu dọn xong đồ đạc xong, cũng không nói thêm một câu với ông chủ Lưu.
Ông chủ Lưu biết rõ trong lời nói của Phương Thanh Nghiên có hàm ý, sau khi về nhà gặp Trần Mai, liền hỏi: "Bà có phải nói cái gì linh tinh với vợ Chí Cường hả?”
Trần Mai vừa nghe, lập tức trợn trắng mắt,/"Sao nào? Ông còn biết người ta là vợ của Phương Chí Cường? Đúng là cô ta chịu tiếng xấu, bị nhà chồng vu oan hãm hại, nhưng chồng của cô ta cũng đã chết, ông gần đây lại ân cần ưu ái người ta cái gì?" Ông chủ Lưu quả thực không hiểu ra sao/"Lời này của bà là ý gì hả..."
"Tôi lúc trước nói chuyện đã rất nhẹ nhàng rồi, ai ngờ được ông lại muốn cho người ta thuê phòng trọ, bước tiếp theo không phải sẽ nuôi con gái hộ người ta luôn chứ?!"
Trân Mai càng nghĩ càng thấy khó chịu, vốn dĩ bà rất tín nhiệm chồng mình, nhưng ông lại không để ý lời cảnh cáo của bà còn muốn đi giúp hai mẹ con kia khiến bà bộc phát tức giận.
"Còn muốn khuyên tôi nghỉ việc nhà máy để mở cửa hàng với ông, tôi không có công việc, ông lại càng ngày càng xem thường đàn bà trung niên như tôi rồi sau đó đuổi tôi khỏi nhà, cùng quả phụ người ta ân ái đúng không?”
Ông chủ Lưu khó có thể tin mà nhìn bà"Đây là bịa đặt, tôi và vợ Chí Cường căn bản đến nói chuyện cũng chưa từng nói qua mấy câu, tôi chỉ là nhìn đứa nhỏ Phương Thanh Nghiên kia đáng thương..."
"Thấy chưa, ông thế mà lại thương hại con gái nhà người tai"
Trần Mai rơi nước mắt/"Tôi nói cho ông biết, Tân Thục Huệ căn bản không giống những gì chúng ta nghĩ, mấy ngày hôm trước tôi vừa thấy một người phụ nữ xinh đẹp trang điểm lộng lẫy tới tìm cô ta, vừa nhìn cũng biết không phải dạng đứng đắn gì, ai biết Tân Thục Huệ từ trong nhà máy nghỉ việc là muốn đi làm cái gì?"
Ông chủ Lưu không thể nhịn được nữa, rống to một tiếng,"Tôi không cùng bà làm âm ï, bà cũng đừng bịa đặt ra mấy thứ linh tinh này, dù sao người ta cũng đã dọn đi rồi, về sau cũng sẽ không có quan hệ gì hết!"
"Tốt nhất là như vậy!”Trân Mai hừ lạnh một tiếng.
Chuyện vợ chồng Lưu gia cãi nhau một trận cũng giống trong dự liệu của Phương Thanh Nghiên, tuy nhiên cô cũng chẳng quan tâm.
Tân Thục Huệ sớm ngồi xe buýt đi tới bên phòng mới kia quét dọn, Phương Thanh Nghiên thì chỉ huy công ty chuyển nhà, đi tới cửa trường Nam Hương gọi Mã Minh cùng mấy huynh đệ của hắn đi cùng rồi tiếp tục lên đường.
Thế nhưng, điểm đến kế tiếp cũng không phải là nhà mới ở phía nam thành phố.
Chuyện Lưu Bội Trân và Phương Chí Minh cùng vào cục cảnh sát, đã sớm truyền ra trong thôn Thương Thủy, đương nhiên còn bao gôm cả chuyện Lưu Bội Trân vu oan hãm hại con dâu mình.
Trong lúc nhất thời, lời đồn trong thôn bay đầy trời, mọi người đi ngang qua Phương gia đều nhịn không được muốn nhổ vài ngụm nước miếng.
Lúc trước Lưu Bội Trân ỷ vào trong tay có chứng cớ, ở trong thôn liều mạng diễn kịch, dẫn tới không ít người đồng tình, còn đem các thôn dân làm bệ đỡ, hô hào đi tìm Tần Thục Huệ làm loạn, cuối cùng lại cùng nhau ngồi xổm cục cảnh sát.
Kết quả đương nhiên là khiến nhiều người tức giận.
Những thôn dân kia người nhà ba ngày hai bữa đến tìm Phương gia gây phiền toái, người Phương gia cũng chỉ trốn ở trong nhà không dám bước chân ra khỏi cửa, trong nhà ruộng đất đều sắp hoang phế.
Trước mắt, thấy một chiếc xe tải chở đầy người, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang dừng lại ở cửa Phương gia, người trong thôn Thương Thủy cũng nhịn không được tò mò duỗi dài cổ hóng chuyện.
Đây là nhà ai tới tìm người Phương gia gây phiên toái?
Dẫn đầu từ xe tải xuống là một cô gái, tướng mạo xuất chúng, khuôn mặt non nớt kia có chút khí phách, xem cách ăn mặc cũng là của người thành phố.
Có người nhận ra: "Đây không phải là Phương Thanh Nghiên sao?”
Số lân Phương Thanh Nghiên đến thôn Thương Thủy có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng bởi vì tướng mạo quá xuất sắc nên được người ta nhớ kỹ.
Cô nhìn thoáng qua cửa lớn đóng chặt của Phương gia, sau đó lễ phép gõ cửa.
Trong dự liệu, không có bất kỳ đáp lại nào.
Vì thế, cô vung tay lên hướng Mã Minh, "Đập đi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT