Phương Thanh Nghiên suy nghĩ một chút, còn nói thêm: “Kỳ thật mẹ cháu muốn rời khỏi nhà máy là vì lợi ích từ nhà máy mỗi năm mỗi kém.

Gần đây có không ít tin tức nhà máy lớn đóng cửa, bảo đảm một ngày nào đó tin tức này sẽ trở thành sự thật, ông chủ Lưu, cháu nghĩ chú và dì Trần cũng nên sớm tính toán trước."

Cô nói vậy không phải cố ý giật gân, đời trước hai vợ chồng ông chủ Lưu cũng bởi vì xưởng máy đóng cửa mà tổn hại sâu sắc.

Xưởng máy vừa sụp đổ, cửa hàng lương thực dầu khí cũng không mở nổi nữa, ông chủ Lưu đi đứng không tiện, cũng không tìm được công việc thích hợp, Trần Mai đã lớn tuổi muốn tìm được công việc tốt cũng khó, cuối cùng làm đều là công việc bảo mẫu.

Sự dao động trong công việc của cha mẹ cũng gián tiếp ảnh hưởng đến con trai họ, con trai họ học trung học chưa xong đã phải ra ngoài làm việc, kết quả ở bên ngoài xảy ra tai nạn xe cộ mà chất.

Hai vợ chồng bị sốc không gượng dậy nổi, sau đó vẫn dựa vào bảo hiểm bèo bọt mà sống qua ngày.

Phương Thanh Nghiên liên tưởng đến kết cục sau này của hai vợ chồng ông chủ, trong lòng trách không nhịn được nhắc trước vài câu.

Ông chủ Lưu rơi vào trầm tư, gần đây hiệu quả và lợi ích trong nhà máy thật sự là càng ngày càng kém, hơn nữa sự cố xảy ra với Chí Cường, lãnh đạo trong nhà máy cũng bị cấp trên giáo huấn một trận, chỉ tiêu tháng trước và tháng này đều không hoàn thành.

Ông gật đầu,"Được! Tôi sẽ suy nghĩ cho kĩ!" Ngay sau đó, Phương Thanh Nghiên đem số điện thoại ông chủ Lưu đưa cho mẹ.

Tần Thục Huệ sững sờ một chút rồi cảm thán: "Ông chủ Lưu thật đúng là một người nhiệt tình!

Ngày hôm sau trước khi đi xem phòng, bà bấm gọi số điện thoại này, nào biết sau khi điện thoại kết nối thái độ của đối phương lại khá kỳ quái

"Cô còn không biết xấu hổ mà gọi điện thoại đến hả? Đã câu dẫn chồng người khác, giờ còn muốn lừa gạt chồng người ta từ bỏ công việc tốt như vậy, tâm địa của cô đen tối đến thế?"

Nói chuyện là một người phụ nữ, ngữ khí vô cùng hung ác.

Tần Thục Huệ đầu tiên là sửng sốt, sau đó giải thích nói: "Cô có phải nhận nhầm người rồi không, tôi là do Lưu Việt giới thiệu tới..."

Nhưng lời còn chưa dứt, đối phương lại nhanh chóng cắt đứt lời bà.

"Không lầm, cô đừng hòng gọi lại, tôi sẽ không cho người tâm địa bất chính như cô thuê phòng của tôi đâu!"

Bốp một tiếng, điện thoại cúp máy.

Tần Thục Huệ nhíu mày, không lầm ư... Vậy thì những lời nói kia đang nhắm đến bà sao?

Dụ dỗ chồng người khác... Nghe giọng điệu đó, không phải là chỉ ông chủ Lưu chứ!

Tần Thục Huệ cũng không ngốc, rất nhanh liên đoán được có phải ông chủ Lưu chiếu cố nhà bà quá nhiều hay không, cho nên dẫn đến trong lòng Trần Mai còn khúc mắc.

Nhưng trong lòng Trần Mai không thoải mái, cứ trực tiếp đến hỏi bà rõ ràng không phải tốt sao? Coi như trực tiếp mắng bà một trận cũng tốt, hành vi nói hươu nói vượn sau lưng như vậy, Tần Thục Huệ thật sự là chịu đủ rồi.

Những vụ bê bối kia rõ ràng đều đã được làm sáng tỏ, vì sao Trần Mai còn muốn dùng ánh mắt khinh khỉnh ấy nhìn bà?

Tần Thục Huệ tức giận không ít, phòng ở cũng không có tâm tình đi xem, trước hết đi đến trường tiểu học Nam Hương tìm con gái.

Phương Thanh Nghiên không nghĩ tới bà đi xem phòng nhanh như vậy đã trở về, khó hiểu nói: "Nhanh như vậy mà mẹ đã xem xong rồi ạ?"

Tần Thục Huệ thở dài, nói: "Không đi xem, người ta căn bản không thành tâm giúp chúng ta tìm nhà, sau này con cũng cách nhà ông chủ Lưu xa một chút."

Phương Thanh Nghiên mím môi, cô tâm tư mẫn cảm kết hợp với thái độ của mẹ mình, hơn nữa mấy ngày trước ông chủ Lưu đột nhiên không chịu thuê nhà kho, đem mọi chuyện kết hợp lại cũng đoán được đại khái.

Cô hạ giọng hỏi: "Có phải dì Trân không để người ta cho chúng ta thuê phòng không?" Nếu quả thật là như vậy, cả nhà ông chủ Lưu nhất định cũng sẽ nghe không lọt lời khuyên của cô, mà sau này cô cũng sẽ không lãng phí miệng lưỡi nữa.

Tần Thục Huệ lại lắc đầu,"Chuyện này không cần con quan tâm, mẹ chỗ khác thuê là được, huyện Nam Hương cũng không phải chỉ có cái kia phòng cho thuê!"

"Hai người muốn thuê phòng không? Định thuê kiểu gì?"

Giọng nói đột ngột cắt đứt cuộc nói chuyện của hai mẹ con.

Tần Thục Huệ quay đầu nhìn, phát hiện lại là vị "khách quen" kia.

Phương Thanh Nghiên thản nhiên nói: "Đúng vậy, chú có người cho thuê sao?"

Hồng Minh Viễn sờ sờ đầu, cười nói: "Nhà của tôi có gian phòng cũ ở phía nam thành bên kia, đã lâu không có người ở, chỉ là diện tích hơi nhỏ nhưng được cái là ở ngay bên đường cái, nếu hai người không chê thì tôi có thể cho thuê!"

Phương Thanh Nghiên hai mắt sáng ngời: "Có thể, cháu học ở trung học thực nghiệm nên cũng đã tính đến chuyện thuê phòng ở phía thành nam bên kia rồi!"

"Vậy tôi dẫn hai người đi xem trước?"

"Chú dẫn mẹ cháu đi xem đi, bún ốc hôm nay còn chưa bán hết đâu."

Hồng Minh Viễn nhanh chóng nhìn Tần Thục Huệ một cái, bất ngờ bà cũng nhìn lại, hai người đều không hẹn mà cùng dời tâm mắt đi.

Vẫn là Tần Thục Huệ phá vỡ bầu không khí xấu hổ này trước. Vậy làm phiền anh."

Hồng Minh Viễn gật đầu lung tung, đi về phía xe buýt,Vậy cô đi theo tôi."

Phương Thanh Nghiên bận rộn với quầy hàng, ngược lại không chú ý tới nhiều như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play