*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Ngày hôm sau, Phương Thanh Nghiên rời giường lúc 5 giờ.

Rửa mặt xong, cô vào bếp làm hai bát mì trứng hầm.

Trụ nghệ của Phương Thanh Nghiên cũng không tệ, đời trước bởi vì muốn giảm gánh nặng cho Tần Thục Huệ, bắt đầu từ kỳ nghỉ hè cấp ba, cô đã ra ngoài làm công, làm đủ mọi loại hình từ nhân viên phục vụ đến phụ bếp nhà hàng, mặc dù không có kinh nghiệm nấu ăn, nhưng cũng học lỏm được mấy thủ đoạn.

Mì trứng hầm đơn giản, đương nhiên không thể thể hiện ra tài nấu nướng chân chính của cô, nhưng với tuổi 12 này, làm ra một bữa sáng ra hồn như vậy đã xem như không tệ.

Công nhân nhà máy đi làm sớm, hơn sáu giờ, trong hành lang có không ít người đi ra khỏi nhà đi làm, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Phương Thanh Nghiên ở trong phòng bếp lối đi nhỏ.

Mì hầm trứng gà rắc hành hoa, lúc đi ngang qua có thể ngửi thấy mùi thơm tươi mát, nhịn không được nhìn theo mùi thơm kia, mì sợi phổ thông được rau xanh và ớt đỏ tô điểm, bề ngoài vô cùng xuất sắc.

Tất cả mọi người nhịn không được nhìn lại Phương Thanh Nghiên, bé ngoan nhà ai lại hiểu chuyện như vậy!

Nhưng vừa liên tưởng đến thân thế của Phương Thanh Nghiên, trong lòng lại cân bằng.

Trên đời này, nào có người và chuyện hoàn mỹ.

Phương Thanh Nghiên tự nhiên chú ý tới những ánh mắt tràn ngập thâm ý này, nhưng cô đã sớm thành thói quen, bưng hai bát mì sợi lên phòng.

Hôm nay Tần Thục Huệ đến luân phiên nghỉ ngơi, vừa tỉnh lại liền nhìn thấy con gái nâng khuôn mặt nhỏ nhắn ngồi ở trước bàn ăn, trong đầu bối rối một lát.

Bà nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ, thế là vội vàng xoay người rời giường, "Đã bảy giờ rồi, đói bụng lắm sao, để mẹ lập tức làm đồ ăn cho con.



Phương Thanh Nghiên cười với mẹ, "Không cần, con đã làm xong bữa sáng rồi.

" Cô muốn để mẹ ngủ nhiều một chút, cho nên đã len lén tắt đồng hồ báo thức, sáng sớm thức dậy nấu cơm.

Trong khoảng thời gian này, Tần Thục Huệ ăn không ngon ngủ không yên, chợt ngủ đủ thời gian, khí sắc cả người đều tốt lên không ít.

Bà dùng vẻ mặt hạnh phúc nhìn Phương Thanh Nghiên, luôn cảm thấy con gái giống như một đêm trưởng thành, vừa hiểu chuyện, vừa có khả năng, còn biết đau lòng vì người khác!

Nhưng không có ma luyện, làm sao có trưởng thành!

Con gái nhất định là ý thức được khó khăn trong nhà đang gặp phải, mới bị ép làm ra thay đổi!

Nghĩ đến mẹ chồng từng bước ép sát, còn có những lời đồn đãi nhảm nhí lưu truyền trong xưởng, nước mắt Tần Thục Huệ không nhịn được muốn rơi.

Có mấy lời quá khó nghe, không chỉ nhằm vào bà, mà còn bao gồm Phương Thanh Nghiên, nếu không phải do mình không có bản lĩnh, con gái làm sao lại chịu ủy khuất như vậy?



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play