Tần Thục Huệ vô cùng kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy em gái mình thì tâm tình phải nói là rất vui vẻ: "Em tới khi nào, sao không nói trước với chị một tiếng.
Cũng vừa hay hôm nay chị đi chợ mua không ít đồ ăn, em ở lại ăn..."
Tiếng nói còn chưa dứt, đã bị Tần Tú Lan khoát tay cắt ngang nói: "Tôi không ở lại ăn đâu, hiện tại tôi còn phải chạy về nhà nấu cơm cho Từ Hiên đây.
Tình huống hiện tại của chị sao rồi, sao vẫn còn có tâm tình mua một đống đồ ăn lớn đến như vậy?"
Tần Tú Lan xoi mói nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay Tân Thục Huệ, trong lòng khỏi phải nói có bao nhiêu phần bất mãn.
Xem ra là không thiếu tiền, vậy mà mấy ngày hôm trước còn chạy đến nhà cô ta vay tiền, cố ý vạch trần tất cả trước mặt chồng cô ta, khiến cho cô ta đến bây giờ cũng không ngẩng đầu lên được.
Mà vài ngày sau đó Từ Hiên cũng không để ý tới mình, cô ta phai mất rất nhiều tâm tư mới có thể lấy lòng, nhưng tình cảm của hai vợ chồng bọn họ rõ ràng là xa lạ hơn không ít.
Tần Thục Huệ vội vàng giải thích: "Em gái, kỳ thật mọi chuyện đã..." Giải quyết xong.
"Hôm nay người khác nghe nói tôi đến tìm chị, ánh mắt nhìn tôi đều mang theo vẻ xoi mói, ngay cả bản thân tôi cũng không dám nói mình là em gái ruột của chị!"
Trong miệng Tần Tú Lan giống như ngặm pháo hoa, nói không ngừng.
Tần Thục Huệ mím môi, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Những lời bàn tán về vụ bê bối kia đúng là rất khó nghe, nhưng bà cũng là bị người ta đổ oan mà.
Hiện tại Tân Tú Lan cũng đang nổi giận, căn bản không nghe bà nói, nên bà nhất thời cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Tần Tú Lan nhìn bộ dáng chất phác kia của bà thì không khỏi càng tức giận hơn.
Mắt thấy những người đi lại trong hành lang không ngừng nhìn qua, cô ta đành túm lấy tay của bà, thúc giục nói: "Bỏ đi, chúng ta vào nhà rồi nói.
Diễn trò như thế trước mặt mọi người cũng quá mất mặt rồi!"
Tần Thục Huệ đành phải để đồ xuống đi mở cửa nhà, suy nghĩ một chút vẫn quyết định nói một câu:"Em gái, kỳ thật chuyện này đã được giải quyết xong, chị là bị oan..."
Tần Tú Lan liếc mắt xem thường, bị oan sao?
Lúc cô ta tới đây còn nghe nhân viên xưởng máy bàn luận khí thế ngất trời như thế, không đến nửa ngày mà đã giải quyết xong rồi? Còn nói mình là bị oan uổng?
Tần Thục Huệ nghĩ cô ta như đứa bé ba tuổi để dỗ sao?
Tần Tú Lan cảm thấy Tần Thục Huệ chính là con vịt chết còn dám mạnh miệng, đã làm chuyện sai trái lại còn không chịu thừa nhận, bất quá hiện tại cô ta cái gì cũng không muốn nói nữa.
Vào trong nhà, Tần Thục Huệ liền để đồ xuống, rót cho cô ta một ly nước.
Tần Tú Lan nhận lấy, uống một ngụm, từ trong túi xách lấy ra một xấp tiên mặt, đều là tờ 100 tệ.
Cô ta đem số tiền này nhét vào trong tay Tần Thục Huệ, còn ra vẻ tận tình khuyên bảo, nói: "Chị hai, tôi phải cố gắng lắm mới kiếm được số tiền này cho chị, tổng cộng là có một ngàn đồng.
Chị hãy cầm số tiền này, nhanh chóng mang theo Thanh Nghiên rời đi khỏi huyện Nam Hương này đi.
Chị nghe theo lời tôi khuyên đi, có được không?” Tần Thục Huệ nghe vậy có chút sửng sốt, sao lại bảo bà rời khỏi huyện Nam Hương chứ?
Bà theo bản năng muốn uyển chuyển cự tuyệt, nhưng vừa ngẩng đầu lên nhìn, bà đã thấy trong mắt của cô em gái ruột mình, tất cả đều là vẻ mặt khinh bỉ cùng với không kiên nhẫn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT