Trân Mai nói: "Tôi cũng không rõ lắm, nhưng lúc trước nghe nói nhà chồng cô ấy tiếp tục đến đây quấy rối, nên bọn họ đã lên đồn công an rồi."
Tân Tú Lan nhíu mày, trách không được cô ta đi phân xưởng tìm cũng không ai biết được Tần Thục Huệ hiện đang ở đâu, nguyên lai là lại cùng Phương gia bên kia nháo lên đến tận phường.
Nếu Tần Thục Huệ sớm nghe lời cô ta rời khỏi huyện Nam Hương, không phải đã tốt rồi sao?
"Cô là ai?" Trần Mai không khỏi tò mò hỏi một câu.
Tần Tú Lan ấp úng, nói: "Tôi, tôi là bạn của cô ấy.
Tình cờ đi ngang qua đây nên muốn đến để nhìn xem cô ấy thế nào rồi.
A, đúng rồi, vừa rồi cô nói nhà chồng cô ấy cùng lên đến đồn công an là có ý gì?"
Trân Mai không thích bàn đến chuyện người khác là bởi vì không muốn gây phiền toái, tựa như hiện tại, những người khác đều đã đi xem náo nhiệt, nhưng bà lại ở nhà giúp chồng mình trông coi cửa hàng.
Cũng may hôm nay chồng của bà phải đi nhập hàng, nếu không chắc cũng sẽ đi xem náo nhiệt rồi.
"Cô tự mình đi hỏi đi, tôi cũng không rõ ràng lắm."
"Được rồi, cảm ơn."
Tần Tú Lan đành phải xoay người lên lầu, kiên nhẫn chờ Tần Thục Huệ về nhà.
Tần Thu Phượng hiếm khi rời khỏi thôn Sơn Tuyền, mà hiện tại bà lại còn đồng ý cùng ở qua đêm cùng mẹ con bọn họ, thân làm con gái, Tân Thục Huệ nhất định phải chiêu đãi bà một phen.
Ba người cùng nhau đi chợ mua thức ăn.
Trên đường đi, Tân Thu Phượng không tránh khỏi phải giáo huấn con gái mình một phen, bà tức giận Tần Thục Huệ đã đem chuyện quan trọng như vậy giấu diếm cho đến tận bây giờ.
Tần Thục Huệ có thể nói cái gì đây, chỉ có thể cúi đầu với vẻ mặt tự trách.
Lúc đi ngang qua trường tiểu học Nam Hương, Phương Thanh Nghiên đi †ìm chị Mã một chút.
Chị Mã không chỉ dựa theo lời hứa trông chừng quầy hàng giúp Phương Thanh Nghiên, mà còn tiến hành quét dọn lại nó một phen.
Phương Thanh Nghiên không ngừng nói cảm ơn, sau đó cô đi một vòng kiểm tra tình trạng của cái xe ba bánh này.
Chiếc xe ba bánh này lúc trước chỉ có bánh trước là bị hỏng thôi, nếu đổi một cái thì còn có thể tạm chạy được.
Nhưng lúc này cả hai bánh xe hoàn toàn bị hỏng luôn, mà cái bảng hiệu của cô thì cũng bị chia năm xẻ bảy.
Cái bàn cũng bị gãy lìa, than tổ ong cũng bị vỡ gần hết, bên trên nó còn dính thêm một ít nước canh cùng đồ ăn kèm bị lọt vào, hình ảnh phải nói là vô cùng thê thảm.
Theo chị Mã nói, người của đồn công an lúc trước đã tới nơi này để chụp ảnh làm bằng chứng, mức bồi thường cụ thể sẽ được bọn họ thông báo sau khi thời gian tạm giam hành chính của Lưu Bội Trân kết thúc.
Tần Thục Huệ căn bản không nhìn ra được cái quầy hàng này của con gái bán cái gì, bà chỉ lờ mờ nhận ra bên trong đó có không ít đồ vật đều là những thứ được lấy từ trong nhà, vì thế bà không khỏi kinh ngạc nói: "Cái bếp lò này hỏng rồi, về sau chúng ta lấy cái gì nấu nước đây?"
Trong phòng bếp nấu cơm bây giờ đều dùng bếp gas, nhưng một bình gas bình thường thì rất đắt, cho nên mỗi lân đun nước bọn họ đều dùng lò than tổ ong để đun.
Mấãu chốt là những cái thứ nồi niêu xoong chảo gì đó, cái thì vỡ, cái thì biến dạng, căn bản không thể dùng được nữa.
Tần Thục Huệ ánh mắt phức tạp nhìn về phía con gái mình.
Phương Thanh Nghiên bị bà nhìn đến có chút chột dạ, cô kéo bà đi qua một bên, từ trong túi áo lấy ra một xấp tiên đưa cho bà: "Đây là tiên mà con kiếm được trong mấy ngày nay, đủ để mình mua lại hết mấy thứ này."
Tần Thục Huệ trừng to hai mắt, đâu chỉ là đủ, phải nói là dư, rất dư! Một xấp tiên này tổng cộng cũng phải mấy trăm!
Phương Thanh Nghiên giải thích nói: "Cộng thêm số tiền ngày hôm nay bán được nữa, tổng cộng là có hơn bốn trăm.
Vừa rồi chúng ta đã đưa hết bảy mươi đồng cho mọi người, số tiền còn lại này mẹ cũng đừng dùng hết toàn bộ, để lại một ít cho con làm tiên vốn, chờ đến khi xe ba bánh được sửa xong, con sẽ mở ra bán tiếp."
Tần Thục Huệ có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy, hoàn toàn không có cảm giác chân thật.
Nhưng bà biết bây giờ không phải là thời điểm tốt để bàn luận về những vấn đề này.
Bà lấy một trăm đồng từ trong xấp tiền kia, sau đó đem toàn bộ số tiền còn lại nhét trở lại trong túi của Phương Thanh Nghiên."Chờ sau khi trở về, con nhất định phải nói với mẹ, mấy ngày qua con kiếm tiền bằng cách nào."
Phương Thanh Nghiên ở lại xem xét tình trạng của chiếc xe ba bánh, Tần Thục Huệ thì cùng Tân Thu Phượng đi chợ mua sắm đồ đạc.
"Đừng sửa xe ba bánh nữa, mua cái mới không phải tốt hơn sao?"
Nghe nói Phương Thanh Nghiên không muốn bỏ chiếc xe ba bánh này, chị Mã nhịn không được khuyên một câu.
Cô bé này bày quán kiếm được không ít tiền, mà nhìn bộ dạng của cô cũng không giống keo kiệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT