"Chúng tôi có một phần văn kiện tỉnh gửi tới yêu cầu phải đưa đến tay chị, lúc trước tôi đến đơn vị công tác của chị nhưng vẫn không tìm được, hôm nay nghe nói chị ở đây, nên liên mang tới."
Vị cảnh sát trẻ tuổi đem túi văn kiện trực tiếp giao đến tay Tần Thục Huệ.
Tần Thục Huệ vẫn còn đang buồn bực suy nghĩ đây là cái gì thì ánh mắt của Phương Thanh Nghiên đã sáng lên, cô vội đứng lên, nói: "Mẹ, mẹ mau mở ra nhìn xeml"
Nghe con gái nói vậy, Tân Thục Huệ theo bản năng mở cái túi tài liệu ra, lúc này bà cũng đã mơ hồ đoán được trong túi này sẽ là cái gì, ngón tay không tự chủ được mà run rẩy...
, mấy chữ to đùng đập thẳng vào mắt bà, khiến cho trái tim đang đập trong lồng ngực cũng bị hụt mất một nhịp.
Có kết quả rồi!
Thật ra tính toán thời gian cũng không kém nhiều lắm, Lưu Bội Trân tới đây cũng rất đúng lúc.
Trong túi tài liệu này đại bộ phận đều là thuật ngữ chuyên ngành vê kỹ thuật giám định gien, Tần Thục Huệ căn bản xem không hiểu nó đang nói gì, bà nhìn sơ một lượt từ đầu đến cuối chỉ cảm thấy câu nói kết luận cuối cùng kia là thuận mắt một chút, nhưng thật ra bà cũng không thật sự hiểu về nó lắm.
Hết cách, bà đành phải hỏi người cảnh sát trẻ tuổi: "Kết luận này nói vi phạm quy luật di truyền là có ý gì?" Viên cảnh sát trẻ trả lời: "Vi phạm quy luật di truyên có nghĩa là khi loại trừ nguyên nhân đột biến gen, thì hai người trong đây hoàn toàn không có quan hệ huyết thống nào với nhau, nói đúng hơn bọn họ không phải là mẹ con."
Tần Thục Huệ lập tức che miệng, bà vội nhìn thoáng qua biểu cảm trên mặt của Phương Thanh Nghiên, đáy mắt cũng nhanh chóng dâng lên một tầng sương mù.
Đứa nhỏ mà vợ chồng bà yêu thương nhiêu năm như vậy, lại thật sự không phải con ruột của bọn họi
Phương Thanh Nghiên níu lấy góc áo của bà, nhũng cô cũng không đáp lại ánh mắt đang nhìn của bà.
Kết luận này hoàn toàn nằm trong dự liệu của cô, cho nên thần sắc của cô hiện tại phải nói là rất bình tĩnh.
Nhớ lại thời điểm kiếp trước khi cô biết được cái kết quả này, một loại cảm giác vô lực, tuyệt vọng, cùng với hận ý không khống chế được dâng lên trong lòng cô, chỉ trong nháy mắt nó đã nuốt chửng hoàn toàn lý trí của cô.
Ngày nhận tờ giấy giám định kia, cô chạy một hơi tới cửa nhà họ Phương, nhưng lại bị người nhà họ Phương đuổi ra ngoài.
Dưới ánh cô chói chang, cô đứng ngoài cửa đợi bọn họ suốt một ngày, Lưu Bội Trân mới bằng lòng đi ra gặp cô.
Bà ta xé nát cái bảng giám định ADN kia, sau đó chỉ thẳng mặt cô nói: "Mày không phải con ruột của Tần Thục Huệ thì thế nào? Các người dựa vào cái gì mà bắt Phương gia chúng tôi nuôi con cho người khác chứ? Cha mẹ ruột của mày đâu, tao sẽ đi tìm bọn họ tính sổi"
Lưu Bội Trân không nói hai lời liền đi đến trước mặt cha mẹ ruột của cô quậy lớn một trận, cũng vì chuyện này mà sau khi sống chung với cha mẹ ruột của mình cô vẫn không thể ngẩng đầu lên nhìn người được.
Phương Thanh Nghiên hít sâu một hơi, cố gắng xóa bỏ những cái ký ức tồi tệ kia ra khỏi đầu.
Lưu Bội Trân đang cố vểnh tai lên để nghe động tĩnh bên này, lúc đầu bà ta còn tưởng rằng bọn họ đang nói về chuyện Phương Thanh Nghiên không phải là con cháu ruột của Phương gia, vì thế trong lúc nhất thời còn dương dương đắc ý nói: "Bên phía bệnh viện không phải là đã sớm xác minh rồi sao?" Bà ta nhìn đến cái túi văn kiện được đóng gói kỹ lưỡng, còn có cảnh sát tự mình đưa tới cửa, tất nhiên là có chút tò mò.
Tân Thục Huệ mím môi, nói: "Đây không phải là bản giám định ADN của Chí Cường và Thanh Nghiên, mà là của tôi với con bé."
Tần Thu Phượng cũng vội đứng bật lên, lớn tiếng nói: "Đây là có ý gì? Con nói Thanh Nghiên không phải là con ruột của con?"
Thời điểm khi biết được chuyện Phương Thanh Nghiên không phải là con ruột của Phương Chí Cường, bà tất nhiên một chút cũng không tin, lúc đó bà còn tưởng rằng mấy cái tin tức này là do người Phương gia ác ý bịa đặt.
Kết quả không nghĩ tới đây hoàn toàn là sự thật, hơn nữa nếu so với tin đồn mà Lưu Bội Trân tạo ra còn muốn ly kỳ hơn.
Cô cháu gái đáng yêu, ngoan hiền của bà, làm sao có thể chỉ trong nháy mắt đã trở thành con nhà người khác rồi chứ?
Vị cảnh sát đứng gần đó cũng kịp thời phản ứng: "Phương Thanh Nghiên vừa không phải là con gái ruột của Phương Chí Cường, cũng vừa không phải là con do Tần Thục Huệ sinh ra, nói cách khác, có thể ngay từ đầu đứa bé này đã bị bệnh viện trao nhầm rồi?"
Tần Thục Huệ nghẹn ngào, chậm rãi gật đầu.
Mặc dù bà đã chuẩn bị tâm lý từ trước rồi, nhưng khi sự thật được hé lộ ra, bà vẫn khó có thể thừa nhận được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT