Lưu Bội Trân trợn tròn mắt, cao giọng nói: "Ông chắc chắn là đồng bọn với bọn họt".

Người ta là một lão cảnh sát với kinh nghiệm dày dặn thâm sâu, nào có thể chịu được ủy khuất như vậy, nhất thời xanh mặt phản bác: "Đồ ăn còn có thể ăn bậy, chứ nói thì nhất định không thể nói bậy! Tôi cùng lão Hồng đã có mấy chục năm giao tình, làm sao có thể lấy loại chuyện này nói lung tung?”

Hồng Minh Viễn cũng thêm lời: "Giấy chứng nhận xuất ngũ của tôi để ở nhà, nếu các anh muốn xem tôi có thể lập tức đi lấy!"

Đến nước này thì việc gì phải đi lấy giấy chứng nhận xuất ngũ nữa, đã có cảnh sát ra mặt làm chứng, cũng đủ chứng minh Hồng Minh Viễn trong sạch rồi.

Phương Thanh Nghiên nghĩ thầm, Lưu Bội Trân thật sự là bắt gian kiểu "giết nhâm còn hơn bỏ sót", hiển nhiên là bắt được một người qua đường không hề liên quan, nói trắng ra là tâm địa quá ác, đã muốn đem người đẩy vào chỗ chết, kết quả ngược lại thành tự bê đá đập chân mình!

Nhân cơ hội tốt, Phương Thanh Nghiên chắc chắn sẽ không bỏ qua, lập tức chỉ vào Lưu Bội Trân cao giọng nói: "Bà đây là thấy cha tôi đã chết, lại không muốn để tôi cùng mẹ sống yên ổn nên mới ra sức hắt nước bẩn lên người chúng tôi đúng không?”

"Đồ điên này đừng cho bà đây nói bậy!" Lưu Bội Trân vô thức mà phản bác, sau cùng lại phát hiện ánh mắt những người xung quanh nhìn bà rất không bình thường.

Một già một trẻ này, một người thì xảo quyệt, một người nhỏ yếu đáng thương, trong lòng mọi người khẳng định là nghiêng về phe yếu thế hơn.

Hơn nữa, tất cả mọi người đều thấy Lưu Bội Trân là người tới cửa bới móc trước, không phân biệt tốt xấu mà bắt đại một người qua đường rồi nói thành gian phu.

Dựa vào một cái miệng của bà ta, tùy tiện chỉ trích Phương Thanh Nghiên không phải con ruột của con trai bà thì sẽ có người tin sao?

Trong đám người có người nhịn không được nói: "Bà già này, bà đâu cần phải làm quá, nói gì đi nữa thì đây cũng là cháu gái ruột của bà, thù gì mà lại oán người ta đến chết?"

Không đợi Lưu Bội Trân mở miệng, Phương Thanh Nghiên đã tranh lời bà đáp lại: "Bởi vì tôi là con gái, mẹ tôi không sinh được con trai cho Phương gia, bởi vì bà ta tham lam lại ích kỷ, không muốn bất kì đồng tiền trợ cấp nào trong nhà đến tay mẹ tôi!"

Thanh âm cô bé nghẹn ngào, vừa nói vừa rơi nước mắt, mỗi câu mỗi từ thốt ra đều như đang đâm vào trái tim mọi người.

Theo như kế hoạch hóa gia đình hiện nay, mỗi nhà chỉ có thể có một đứa con, số nhà không sinh được con trai chiếm ít nhất một nửa.

Phụ nữ ở đây không ít, và cũng không ít người có mẹ chồng giống như Lưu Bội Trân, tư tưởng còn dừng lại ở thời đại trước, cho rằng con gái không đáng giá, con gái chính là đồ bỏ đi!

Nhưng chủ tịch đã nói, phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời, phụ nữ vẫn có thể có tiền đồ, thậm chí không yếu hơn bất cứ người đàn ông nào!

Chị Mã là người có cảm nhận sâu sắc nhất, bởi vì chính bà ta sau khi kết hôn không thể sinh con trai, thế nên cả ngày bị mẹ chồng gây khó dễ, sau đó đành phải ly hôn.

Sau khi ly hôn, nhà chồng còn liều mạng bịa đặt khiến thanh danh bị bại hoại.

Hiện tại, bà ta kinh doanh quán ăn sáng, thu nhập một tháng gấp năm lần tên chồng cũ, tuy rằng đơn thân sống cùng con gái vừa khổ vừa mệt, nhưng không còn phải nhìn sắc mặt bất kì kẻ nào mà sống nữa, trong lòng vô cùng sảng khoái!

Không chỉ vậy, con gái nhà họ Mã ai ai cũng đều là nhân tài kiệt xuất, ngược lại đứa con trai trong nhà cái gì cũng sai sót, về sau chính là sâu mọt bên trong xã hội!

Nghĩ tới đây, chị Mã hung hăng trừng mắt nhìn Mã Minh, khiến Mã Minh ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Lưu Bội Trân không nghĩ tới tâm tư suy nghĩ của mình sẽ bị một con nhóc nhìn thấu như vậy, nhưng bà tuyệt nhiên không cảm thấy chột dạ, mắng ngược lại: "Làm sao, mày còn không phải là cái thứ bỏ đi à? Con ả Tần Thục Huệ kia chính là đồ vô dụng, mới sinh được một đứa con gái đã không thể đẻ tiếp, tao chưa bắt con trai tao đuổi cô ta ra khỏi nhà xem như tốt lắm rồi, cô ta còn muốn lấy tiền trợ cấp con trai tao, không có cửa đâu!"

Chị Mã đã không nhịn được xắn cao tay áo muốn lên nghênh chiến, bỗng dưng lại bị người khác đẩy qua một bên.

Người nọ không nói một lời, giơ tay tát vào mặt Lưu Bội Trân một cái.

Lưu Bội Trân bị đánh đến choáng váng, sửng sốt nửa ngày mới nhận ra người trước mắt hình như là... Tân Thu Phượng?

Phương Thanh Nghiên cũng lắp bắp kinh hãi, sao bà ngoại lại ở đây?

Nhìn theo phía sau Tân Thu Phượng, cô phát hiện còn có không ít gương mặt thôn dân Sơn Tuyền mới lập tức hiểu ra.

Lúc trước ở thôn Sơn Tuyên, hành động của Tần Thu Phượng có chút kì lạ, thì ra là đã sớm phát hiện chuyện gì đó, chuẩn bị sẵn sàng ra mặt cho mẹ cô!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play