Tần Nhị Bảo vừa thấy là cô, phản ứng đầu tiên của hắn lại là xoay người trốn đi!
Một người đàn ông trưởng thành, dáng người cao lớn lại đi trốn ở góc chợ, giống như là một con đà điểu mập mạp vậy.
Phương Thanh Nghiên nhịn không được khóe miệng co rút một trận, bộ cô là hông thủy hay mãnh thú hay gì mà sao một người đàn ông trưởng thành khi nhìn thấy cô lại có thể sợ thành như vậy được chứ?
Bất quá cũng không trách Tần Nhị Bảo được, lần trước hắn bị Từ Phương giật dây, sau lại bị Tân Vĩnh Thọ giáo huấn cho một phen, vì thế trong lòng hắn đối với Phương Thanh Nghiên tất nhiên là cũng có chút kiêng kị.
Về phần Tần Nhị Bảo tại sao lại xuất hiện ở chỗ này, vậy đương nhiên là hắn đến xin miếng cơm rồi.
Đầu óc hắn vốn không được linh hoạt, học cái gì cũng không được, bán sức cũng không ai muốn mua, nên từ sau khi cha mẹ hắn chết ngay cả bụng cũng không được ăn no, vì thế hắn chỉ có thể ở trong thôn làm chút nghề như là trộm gà trộm chó.
Sau khi bị người ta bắt được thì bị đánh cho mấy trận, rồi bị đuổi lên núi, cũng từ đó hắn bắt đầu ở trong núi tìm đồ đáng giá để đi bán.
Phương Thanh Nghiên nghe Tần Viện nói qua không ít chuyện của Tần Nhị Bảo, người này ở trong thôn cũng được xem là rất thân kỳ đi.
Tuy rằng hắn không có đầu óc, thân thể cũng không được bình thường, nhưng tựa hồ kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, sau khi bị đuổi lên núi, cuộc sống của hắn đúng là dễ chịu hơn không ít, cứ nhìn ba vòng của hắn là có thể biết được.
Phương Thanh Nghiên thấy trên quây hàng của hắn toàn những thứ "thất bát taơ, phải nói là cái gì cũng có.
Nào là nấm hoang dã, một ít dược thảo thường thấy, tất nhiên là còn có một thùng ốc đá.
Hai mắt cô nhất thời sáng ngời, đi tới hỏi: "Ốc đá này bán thế nào?"
Tần Nhị Bảo ngây ngẩn cả người, sau đó hắn vội ôm lấy thùng nước, lớn tiếng nói: "Đây là do tôi tự mình bắt được!"
Phương Thanh Nghiên một mặt im lặng, nhưng cô cũng biết đầu óc của người này không được bình thường, vì thế cô vẫn kiêng nhẫn nói cho hắn biết: "Tôi biết, tôi cũng không muốn cùng ông giành nó để làm gì, tôi chỉ muốn hỏi để mua thôi!"
Tần Nhị Bảo nghe vậy liền có chút ngây dại, hắn không nghe lầm chứ?
Phương Thanh Nghiên cảm thấy mình không tính là một người có tấm lòng rộng lượng, thậm chí cô còn là một người đặc biệt thích ghi thù.
Nhưng cô cũng là người biết phân rõ phải trái nha.
Tần Nhị Bảo vốn cũng không có xung đột lợi ích gì với cô, nếu hắn không phải bị Từ Phương thêm mắm dặm muối dẫn dắt, thì hắn cũng sẽ không tới tìm cô gây phiền toái làm cái gì.
Cho nên, đối với chuyện xảy ra lúc trước, cô cũng không so đo với hắn.
Hơn nữa, ông bà ta cũng thường có câu, trên thương trường không có kẻ thù vĩnh viễn.
Tần Nhị Bảo nhìn chằm chằm Phương Thanh Nghiên trong chốc lát, trực giác nói cho hắn biết cô không có nói dối, lúc này hắn mới chần chờ nói: "Thật, thật sao?"
"Thật mà.
Ông ra giá đi!"
Tần Nhị Bảo kỳ thật không biết những thứ trong tay mình có giá bao nhiêu, bình thường đều là người khác cho hắn bao nhiêu thì hắn liên nhận bấy nhiêu, chỉ cần không đến mức lấy đi đồ của hắn một cách trắng trợn là được.
Suy nghĩ một chút, hắn liên khoát tay nói: "Cô cứ tùy tiện ra giá đi, trước kia tôi còn gây thêm nhiều phiền toái cho cô như vậy, hiện tại cô muốn trực tiếp xách đi cũng được!"
Thật hào phóng!
Phương Thanh Nghiên cũng không phải là người thích chiếm tiện nghi của người khác, cô ước lượng thùng ốc đá kia một chút, cô đoán nó chắc tầm khoảng mười cân, vì thế cô liền nói: "Như vậy đi, chỗ này tôi mua hết luôn là 5 đồng, về sau nếu ông còn có ốc đá thì đều để lại cho tôi hết đi, một cân tôi mua ông 5 maol"
Tân Nhị Bảo nghe cô nói vậy liền trợn tròn mắt, thứ này đáng giá như vậy sao? Ốc đá kỳ thật là không dễ bán lắm, cái đầu không lớn bằng ốc đồng, ăn vào cũng không đủ nhét kẽ răng, rất ít người chủ động đến mua, nếu đến cuối ngày có người đến có thể cho hắn mấy cái bánh bao lớn mới mẻ nóng hổi để đổi cái thùng ốc đá này đi cũng coi như không tệ rồi.
"Được được được, nếu cô muốn, ngày mai tôi sẽ đặc biệt đi bắt nó về cho côi"
Phương Thanh Nghiên muốn nghe chính là những lời này.
Nếu hiện tại mỗi lần bán cô đều phải chạy một chuyến vào trong núi để tìm người bắt cho cô thì không chỉ vừa tốn thêm thời gian mà còn rất phiền phức.
Nếu đã như thế thì không bằng cô trực tiếp đi tìm người mỗi ngày đều giao ốc đến cho cô, như thế thì thịt ốc cũng càng tươi ngon hơn.
"Được, cứ cách hai ngày tôi sẽ đến tìm ông để lấy ốc, một lần như thế thì đều lấy mười cân, ông thấy không có vấn đề gì chứ?"
Mười cân là chuyện nhỏ, bây giờ còn chưa tới mùa ốc đá sinh con, dòng suối nhỏ trong núi dài như vậy, căn bản là bắt không hết.
Cho dù ốc đá thôn Sơn Tuyền thật sự bị bắt sạch, chỉ cần có thể đổi được tiên, Tân Nhị Bảo cũng rất vui lòng đi đến nơi khác tìm cho cô, dù sao thì kinh nghiệm bắt ốc đá của hắn phong phú hơn bọn nhỏ trong thôn kia nhiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT