Ban đầu Phương Thanh Nghiên dự định bán bún ốc trong nhà máy, như vậy thì những chỉ phí phát sinh sẽ có thể giảm xuống mức thấp nhất, nhưng chuyện buôn bán này phải đợi sau khi vụ bê bối của nhà cô được làm sáng tỏ.
Hiện tại trong tay cô có hơn 70 đồng, việc cải tạo ra một chiếc xe ba bánh cũng đã làm xong, vậy thì cô cũng không cần đợi gì nữa, trực tiếp ra bên ngoài khai thác thị trường luôn là được rồi.
Đợi đến khi cô kiếm được tiền, cô sẽ tìm một người chuyên nghiệp hơn đến cải tạo chiếc xe ba bánh này lại, nếu không những chiếc xe tự chế đơn sơ như vậy, cũng sẽ không an toàn, tùy thời đều có thể ẩn giấu tai họa.
Bước cuối cùng, chính là trang trí gian hàng ăn vặt.
Phương Thanh Nghiên vẽ rất đẹp, từ nhỏ cô đã bắt đầu vẽ nguệch ngoạc lên những cuốn sách giáo khoa và sách bài tập, khi lớn lên thì cô lại chọn học khoa mỹ thuật chính quy của một trường đại học có tiếng, vì thế việc vẽ một cửa hàng gì đó căn bản không làm khó được cô.
Kẹp giấy rất dày, nó được tháo ra từ trên hộp giấy, kích thước không đủ thì dùng thêm mấy miếng ở phía sau, sau đó lấy băng dính dán thêm vào.
Ở mặt trước cô dùng một màu nền chung sơn lên, nếu không nhìn kỹ thì người ngoài sẽ không nhìn ra được cái nên này đã được chắp vá.
Với phông chữ trắng nền đỏ, phối hợp với nét vẽ hình bún ốc theo lối hoạt hình, cuối cùng là dùng keo trong suốt bọc lại, phải nói là việc trang trí này "đại công cáo thành!
"Chữ này viết rất đẹp, vẽ cũng đẹp nữa!" Ông chủ Lưu tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nhìn thoáng qua chữ trên bảng hiệu, đọc: "Bún ốc chính tông!" Bún ốc là món gì vậy chứ?
Phương Thanh Nghiên cười nói: "Đúng vậy, "Bún ốc chính tông, cháu định ngày mai sẽ khai trương bán món này.
Ông chủ Lưu không biết nên bày ra biểu tình như thế nào, vì thế ông chỉ có thể gật gật đầu, gượng cười nói: "Vậy chúc cháu làm ăn thịnh vượng nhat"
"A đúng rồi, xe này của cháu có thể để nhờ ở nhà của chú được không?”Phương Thanh Nghiên suy nghĩ một chút, rôi nói: "Bằng không với cái mùa hè nóng nực như thế này, đồ ăn để ở bên ngoài phơi gió phơi nắng dễ bị hỏng lắm!"
Cái cửa hàng này của ông chủ Lưu có hai phòng trước sau, phía trước là cửa hàng, phía sau còn có một kho hàng, tuy rằng diện tích không lớn, nhưng nếu để một chiếc xe ba bánh hẳn là không thành vấn đề.
Phương Thanh Nghiên lại bổ sung một câu: "Tất nhiên là cháu sẽ không để chú bị thiệt thòi đâu, mỗi tháng cháu sẽ trả cho chú 60 đồng làm tiền thuê mặt bằng, bất quá tạm thời chú có thể cho cháu khoảng hai ba ngày, chờ để xem tình hình buôn bán trước mắt như thế nào."
Ông chủ Lưu cố nén cười, nói: "Không cần, chú cho cháu để xe ở đây hai ngày, chờ đến khi cháu kiếm được tiền rồi thì khi đó chúng ta tính tiếp cũng không muộn..."
Lời của ông còn chưa dứt thì Phương Thanh Nghiên đã lấy tiền ra, đó là một tờ mười đồng.
"Vậy cháu trả trước năm ngày, chờ sau này cháu sẽ trả cho chú theo tháng."
Phương Thanh Nghiên đưa tiền xong liền muốn đi, nhưng cô tựa hồ lại nhớ tới cái gì đó, liên vội quay đầu lại, hướng ông chủ Lưu cười, nói: "Đúng rồi, chú Lưu, chuyện cháu muốn mở gian hàng, mong chú giữ bí mật giúp cháu!"
Cho dù ông muốn đi nói, cũng phải nhìn xem có người tin hay không chứ, lại nói, chỉ sợ hiện tại trong nhà máy cũng không có mấy người sẽ chủ động nói chuyện với Tần Thục Huệ.
Ông chủ Lưu cầm mười đồng trong tay, gật đầu đồng ý với vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Thôi được rồi, chờ qua một thời gian, ông đem tiền trả lại cho nha đầu kia cũng không muộn.
Phương Thanh Nghiên đem xe ba bánh để vào trong kho hàng phía sau cửa hàng của ông chủ Lưu, sau đó cô liên ra ngoài đặt mua đồ đạc.
Để tránh bị mẹ phát hiện, cô còn liệt kê một danh sách mua sắm, trực tiếp dựa theo đồ trên đó mua là được.
Hiện tại giá cả hàng hóa ở chợ rất rẻ, đừng thấy tiền trong tay cô ít, nhưng thật chất là mua được rất nhiều thứ.
Sau khi cô mua hết những thứ đồ cô cần mua xong, còn dư lại một chút tiền lẻ, vừa vặn có thể dùng để thối lại tiền thừa cho khách đến ăn ở quán vào ngày mai.
Phương Thanh Nghiên mang theo bao lớn bao nhỏ về nhà, nhét hết chúng xuống dưới giường.
Cô cũng không có ý định đem chuyện mình muốn ra ngoài mở quán ăn vặt nói cho mẹ mình biết sớm đến như vậy.
Dù sao thì Tân Thục Huệ cũng là một người thích suy nghĩ lung tung, lại thêm chuyện ba cô ra đi đột ngột như vậy, đã khiến cho tâm tư của bà càng trở nên mẫn cảm hơn.
Phương Thanh Nghiên vẫn còn nhớ rõ, thời điểm khi cô vừa mới trọng sinh trở vê đây, cũng cùng thời điểm mà Phương Chí Cường vừa qua đời không lâu, Tần Thục Huệ chỉ cần thấy cô không có ở nhà thôi cũng đã khiến cho bà lo lắng đến nữa ngày.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT