Sau khi giao dịch thành công, ông chủ Lưu ung dung mà nhìn Phương Thanh Nghiên, ông giúp người ta thua mua phế phẩm cũng không phải làm từ thiện mà là vì kiếm tiền.

Nhưng hiện tại kiếm được tiên hay không không quan trọng, ông chỉ muốn xem nha đầu này mua xe ba bánh để làm gì.

Nào biết, Phương Thanh Nghiên không giải thích gì thêm mà chỉ để lại một câu: "Chú Lưu, xe để đây trước, phiền chú trông giúp một hồi, lát nữa cháu sẽ đến lấy."

Ông chủ Lưu: "..."

Phương Thanh Nghiên đi vê hướng phân xưởng nhà máy.

Lúc này đang là giờ nghỉ trưa, nếu biết cô không có ở nhà thì Tần Thục Huệ chắc chắn sẽ không về nhà nấu cơm mà trực tiếp ăn cơm trưa trong căn tin.

Lúc Phương Thanh Nghiên tìm được Tần Thục Huệ trong căn tin, thì cô thấy bà chỉ ngồi một mình ở trong góc nhà ăn, bộ dáng vô cùng cô đơn.

Trong một căn tin lớn chật ních người như thế này mà xung quanh Tần Thục Huệ tựa như được dựng nên một vách ngăn vô hình vậy, trong vòng bán kính một mét không có lấy một bóng người đến gần.

Không chỉ như vậy, mà đám người trong công ty tuy là tụm năm tụm bảy lại ăn cơm, nhưng con mắt lại liên tục đảo lướt khắp người của Tần Thục Huệ, sau đó không ngừng xì xào bàn tán một phen, thậm chí còn có người không kìm được mà cười nhạo vài tiếng, không hề để ý đến cảm nhận của bà.

Phương Thanh Nghiên mím môi đứng lại trong chốc lát, sau đó cô mới lộ ra một nụ cười thật tươi, bước nhanh tới bàn của bà, kêu to: "Mẹt” Tần Thục Huệ nghe tiếng gọi mình thì vội ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn còn đang tĩnh mịch trong nháy mắt bỗng sáng lên: "Nghiên Nghiên về rồi sao, con đã ăn cơm chưa?”

"Trước khi vê đây thì con đã ăn ở nhà bà ngoại rồi!" Cô đi tới ngồi xuống đối diện Tần Thục Huệ, vẻ mặt lo lắng rồi giả vờ khó hiểu hỏi: "Mẹ, vừa rồi có phải mẹ không vui không?”

Tần Thục Huệ nghe cô nói vậy thì có chút sửng sốt, không nghĩ tới bà chỉ trong lúc vô tình để lộ ra sự yếu đuối thôi mà lại bị cô nhìn thấy được.

Bà vội nặn ra một nụ cười mà vui vẻ nhất, nói: "Không có, mẹ chỉ là đang nghĩ đến một chút chuyện..."

Phương Thanh Nghiên vẻ mặt nhu thuận, nói: "Mẹ, nếu có chuyện gì không vui, mẹ nhất định phải nói cho con biết.

Tuy cha đã mất rồi, nhưng vẫn còn có con ở đây, con nhất định sẽ ở bên cạnh mẹ đến suốt đời!"

"Nói bậy bạ cái gì vậy, sau này con còn phải lập gia đình..."

Nhìn bộ dáng nhu thuận đáng yêu của con gái, Tân Thục Huệ không nhịn được nở nụ cười, tâm tình cũng thoải mái hơn trước rất nhiều.

Bà nhéo cái mũi nhỏ của Phương Thanh Nghiên, cười nói: "Đợi mẹ ăn xong, mẹ con mình cùng về nhà."

Vào mùa hè, thời gian nghỉ trưa ở phân xưởng nhà máy là một tiếng rưỡi, vì thế mọi người sau khi ăn cơm nước xong còn có thể ngủ trưa.

Phương Thanh Nghiên gật gật đầu, chống hai tay lên cằm, khuôn mặt nhỏ nhắn cười nói: "Không có việc gì, mẹ cứ từ từ ăn đi!"

Hai mẹ con vừa nói vừa cười, Phương Thanh Nghiên cũng kể cho bà nghe về cuộc sống hàng ngày của cô ở nông thôn, vì thế bầu không khí ở đây trở nên thoải mái không ít, ngay cả những người nghị luận sau lưng của Tần Thục Huệ cũng không tiện nói thêm cái gì nữa.

Sau khi ăn xong, hai mẹ con rất nhanh đã đi ra khỏi căn tin.

Phương Thanh Nghiên bỗng nhiên hỏi: "Mẹ, chiếc xe đạp kia của ba, mẹ để ở đâu rồi?"

Đột nhiên bị hỏi đến vấn đề này, Tần Thục Huệ khẽ nhướng mày.

Diện tích nhà máy máy rất lớn, có không ít công nhân đi làm sẽ đạp xe đạp.

Mà lúc Phương Chí Cường còn sống, ông cũng đạp xe đạp để đi làm, đôi khi ông còn có thể chở theo Tần Thục Huệ cùng đi chung.

Hiện tại người đã không còn, Tần Thục Huệ mỗi khi nhìn thấy chiếc xe đạp kia thì trong lòng khó tránh khỏi thương cảm, vì thế bà liền cất nó đi.

Nhưng cũng nhờ như vậy mà chiếc xe đạp kia lại may mắn thoát khỏi một nạn, không bị Lưu Bội Trân cướp mất.

Tần Thục Huệ nhớ tới khoảng thời gian cùng người chồng quá cố của mình, nhất thời có chút xuất thần, một lát sau mới lên tiếng: "Mẹ, mẹ để nó ở trong nhà kho của xưởng..."

Đôi mắt Phương Thanh Nghiên sáng lên, cười nói: "Vậy chiếc xe đạp này có thể cho con dùng được không?”

Tần Thục Huệ không chút do dự gật đầu: "Con muốn đạp xe đi học sao? Trước kia không phải con không thích đi xe đạp, mỗi lần ba con vừa muốn dạy thì con đều nói không muốn học, sợ bị ngã?"

Khi đó Phương Thanh Nghiên vẫn còn nhỏ, hơn nữa mọi người trong nhà đều rất yêu thương cô, vì thế tính tình tất nhiên có chút khó chiều.

Nhưng sau đó bởi vì những khó khăn của gia đình, cô không thể không học những cái kỹ năng thiết yếu này, còn nhớ lúc đó cô còn phải tốn thời gian cả đêm, ngã đến khắp người đều xanh tím từng mảng thì mới học được.

Phương Thanh Nghiên cười nói: "Nhưng mà thời gian nghỉ hè nhiều như vậy, con không làm gì cũng quá nhàm chán, nếu có thể học được cách đi xe đạp thì không phải rất tốt sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play