*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Lâm Khiên là cháu trai chiến hữu của ông nội Tần Viện, được ông nội Tần Viện chiếu cố, hôm nay vừa tới thôn Sơn Tuyền.

Hôm nay ông nội Tần Viện phải có việc ra ngoài, nên đã để cho Tần Viện coi chừng Lâm Khiên, nào biết chỉ trong chớp mắt bọn họ đã đi vào trong núi.

Tần Viện lo lắng, địa hình trong núi phức tạp, cô sợ Lâm Khiên đi lạc, vì thế lập tức đuổi theo tìm, kết quả lại bị Lâm Khiên đùa giỡn như thế.

"Hắn cũng thật xấu a, thời điểm vừa tới nhà của tôi còn cố ý đem cho con chó kia giấu đi, nhất định là hắn đã sớm nghĩ ra cách muốn dùng con chó kia để hù dọa người!"

Phương Thanh Nghiên cũng không biết an ủi người khác như thế nào, nên hiện tại cô chỉ có thể làm một người lắng nghe mà thôi.

Hồi tưởng lại bộ dáng của tên thiếu niên kia, cảm giác trong lòng cô lại có chút khác thường, cô luôn cảm thấy hình như mình đã gặp hắn ở nơi nào đó rồi.

Bất quá, cái tên thiếu niên kia nếu đã tới thôn Sơn Tuyền, có lẽ kiếp trước bọn họ trong lúc vô tình gặp mặt nhau, hiện tại cô có cảm giác thân thuộc này cũng là chuyện rất bình thường, vì thế cô cũng không quá để chuyện này ở trong lòng.

Tần Viện oán giận xong rồi, tâm tình cũng vui sướng hơn rất nhiều, lúc này mới nhớ tới chính mình vẫn còn chưa có hỏi tên của Phương Thanh Nghiên, vì thế cô ấy đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: "Đúng rồi, tôi vẫn còn chưa biết tên của cậu là gì?"

Phương Thanh Nghiên nhìn khuôn mặt non nớt Tần Viện, đây là lời nói thật lòng của cô ấy, không giống như giả vờ hỏi thăm.

Trước đây Thẩm Khả Di cũng từng hỏi qua vấn đề này, nhưng bộ dáng của hai người họ quả thật rất khác nhau.

Tâm tư của cô tương đối mẫn cảm, đối với việc nhìn mặt đoán ý của người khác phải nói là vô cùng am hiểu, vì thế đây cũng là một trong những nguyên nhân mà cô đặc biệt bài xích Thẩm Khả Di.

Chẳng qua, Tần Viện đơn thuần cùng nhiệt tình, khiến Phương Thanh Nghiên không hiểu sao có chút khẩn trương, cô khẽ mím môi, sau đó mới từ trong kẽ răng nặn ra tên của mình.

“! Phương Thanh Nghiên”.



“Cái tên này nghe hay quá!

Đây là lời thật lòng của Tần Viện, sau đó cô ấy lại tỉ mỉ hỏi Phương Thanh Nghiên là mấy chữ nào, Phương Thanh Nghiên cũng đều nhẫn nại nói cho cô nghe.

Chẳng qua, Phương Thanh Nghiên thoạt nhìn quá bình tĩnh, Tần Viện nhất thời cũng không chú ý tới bên tai của cô hiện tại cũng đã có chút phiếm hồng rồi,

Hai người vừa nói vừa cười đi vào trong thôn, còn nhặt về không ít ốc đá lúc trước rơi vào trong dòng suối ven đường, điều này làm cho trong lòng Phương Thanh Nghiên thoải mái không ít.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play