*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Phương Thanh Nghiên nhìn cô gái kia cười cười, nhẹ giọng giải thích: "Nó không phải sói, nó chỉ là một con chó mà thôi.



Cô gái sửng sốt, làm gì có chó lớn như vậy chứ?

Để xua tan nỗi sợ hãi của cô ấy, Phương Thanh Nghiên vẫy vẫy tay với chú chó Husky kia.

Con Husky này đúng thật là có chút to lớn, nhưng tính cách của nó cũng rất thân thiện, nó chỉ vừa nhìn hành động của cô, thì đã ngay lập tức hấp tấp lại gần, còn không ngừng phả ra hơi nóng ở lòng bàn tay của cô, thậm chí nó còn dùng đầu lưỡi liếm liếm lên đó.

Phương Thanh Nghiên nhẹ giọng nói: "Cậu xem, nó không có ác ý.



Cô gái mở to hai mắt, vẫn có chút không dám tin, nhưng sự sợ hãi trong đáy mắt đã tiêu tán không ít.

Cô ấy một lần nữa nhìn về phía Husky, trong ánh mắt mang theo vài phần tò mò.

Cô gái không khỏi đỏ mặt lên, nhỏ giọng nói: "Nó, vừa rồi nó đuổi theo tôi, tôi trốn vào đây, nó mới không đuổi theo nữa! Lúc đó tôi quá sợ hãi, cũng không nhìn kỹ! "

Phương Thanh Nghiên gật đầu, trên vòng cổ của Hasky có quấn dây chó, mà đầu kia của dây chó! ở trong tay thiếu niên trên cây kia.

Có thể là bởi vì quá sợ hãi, cô gái kia không chú ý tới sự tồn tại của sợi dây này, mà chiều dài sợi dây này cũng có hạn, lùm cây mà cô gái trốn vừa vặn Husky với không tới, mà cô ấy cũng sợ tới mức không dám đi ra.

Phương Thanh Nghiên ngẩng đầu nhìn về phía gã thiếu niên kia, lạnh giọng nói: "Cậu không cảm thấy mình rất nhàm chán sao?”

Thiếu niên nghe vậy liền hơi sửng sốt, một chút hứng thú vừa rồi cũng đã biến mất, tựa hồ trên mặt hắn còn có thêm vài phần tức giận.

Có thể hắn biết được Phương Thanh Nghiên không có bị dọa giống với cô gái kia , hắn vốn cảm thấy có vài phần không thú vị, nhưng không hiểu sao lúc này bên môi hắn lại lộ ra một nụ cười quỷ dị.

“Nhìn các người bị dọa đến thành bộ dáng ngu xuẩn như thế sao lại xem là nhàm chán được chứ?”

“Vậy sao?”

Phương Thanh Nghiên cũng không tức giận, thuận tay vuốt vuốt cái chân còn lại của Husky, nhưng tất nhiên là trên mặt cô không có chút ý cười nào.

Con Husky kia nhận được cô đáp lại, thuận lý thành chương tiếp nhận vuốt ve của cô, còn vui mừng dùng sức cọ hai cái ở trong lòng bàn tay cô.

Thiếu niên kia thấy vậy liền nhíu mày, ngồi dậy kéo mạnh dây thừng, miệng mắng: "Cái con chó ngu xuẩn này, tại sao ai mày cũng muốn lại gần lấy lòng hết vậy hả?"

Vừa dứt lời, hắn chỉ cảm thấy đầu dây thừng đột nhiên trầm xuống, một cỗ lực mạnh đột nhiên kéo đến, khiến cho cả người của hắn bị lôi kéo đến nổi trực tiếp ngã từ trên cây xuống!



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play