*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Nghe nói như thế, mọi người đầu tiên là sửng sốt, sau đó tất cả ánh mắt đều tụ tập lại ở trên người Phương Thanh Nghiên

Trong lòng Phương Thanh Nghiên bỗng nhiên có chút lộp bộp, cô cũng chỉ có thể làm như nghe không hiểu, dùng cái vẻ mặt mê mang để đáp lại tầm mắt mọi người.

Tần Thu Phượng khẩn trương: "Vì sao bà ta lại khi dễ người như thế?”

Người nói là một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi, bà ta nhìn Phương Thanh Nghiên, sau đó cố ý hạ giọng nói: "Hình như là nói! Tiểu Huệ bên ngoài có người đàn ông khác!”

Tần Thu Phượng biến sắc: "Nói bậy!”

Phương Thanh Nghiên cũng theo vẻ mặt lên án của bà mà nói: "Thím này, đồ ăn có thể ăn bậy, nhưng cũng không thể nói bậy!"

Những người khác còn chưa kịp phản ứng, thì đột nhiên có người nói.

"Đây chẳng phải là nói – Tiểu Huệ không chỉ làm loạn xằng bậy, mà còn muốn đội nón xanh cho chồng của mình sao?”

Lời này vừa nói xong, sắc mặt người ở đây đều thay đổi, nếu là trước kia, Tần Thục Huệ làm ra cái chuyện trái đạo luân thường này sẽ bị bắn chết!

Trong lúc nhất thời, trong ánh mắt mọi người nhìn về phía người phụ nữ kia đều tràn ngập vẻ khiển trách.

Người phụ nữ kia cũng đỏ mặt, vội vàng giải thích: "Tôi, tôi cũng chỉ là nghe nói mà thôi.

Người ta nói là mũi là mắt, tôi đương nhiên muốn hỏi một chút! "

Phương Thanh Nghiên liền ngắt lời bà ta, nói: "Trong khoảng thời gian này là nghỉ hè, cháu mỗi ngày đều ở nhà, nhưng cháu vẫn không có nhìn thấy bất luận kẻ nào bén mảng tới nhà! Thím đừng nghĩ cháu tuổi còn nhỏ, liền cho rằng cháu nghe không hiểu lời kia của thím là có ý gì.

Nếu cháu không phải là con ruột của cha cháu, vậy là con của ai đây?”

Lời nói của cô hùng hổ, lập tức làm cho người phụ nữ kia bối rối không thôi.

Tần Thu Phượng đã nổi giận, một đũa đập lên bàn, nói: "Cô đúng là nói hươu nói vượn, ăn no rửng mỡ không có việc gì làm, ở chỗ này nói lung tung!"

Sắc mặt Tần Đại Minh cũng vô cùng khó coi, nói: "Bà suốt ngày chỉ ở trong nhà, bình thường nghe gió thành mưa như thế nào cũng được, nhưng mà ngay cả những loại lời này mà bà cũng dám đem lên mâm cơm nói bừa được sao?”

Thì ra người phụ nữ này là Từ Phương, vợ của Tần Đại Minh.

Phương Thanh Nghiên vẫn có chút ấn tượng đối với người mợ họ này.

Nếu nói tâm địa thì bà ấy cũng không xấu xa gì, người này thật sự cũng muốn hỏi thăm mà thôi.

Chỉ là từ trước đến nay đều thích nói chuyện phiếm, không nghị luận một chút về loại hình tam trường lưỡng đoản của người khác thì cả người liền khó chịu.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play