Phương Thanh Nghiên bị dẫn xuống xe, sau đó dưới sự dẫn dắt của người hầu trong biệt thự, cô liền đi tới một gian thư phòng.

Trong thư phòng, Lục Ngọc Phi mặc một bộ sườn xám được cắt may vừa vặn, đang cúi đầu viết gì đó, để lộ ra một trán đầy đặn có thể nói là hoàn mỹ cùng với một chiếc mũi thon cao.

Tuy đã nghe thấy tiếng cửa mở ra, nhưng Lục Ngọc Phi cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục viết thứ trong tay, lạnh nhạt mở miệng nói: "Tùy tiện tìm một chỗ ngồi đi."

Phương Thanh Nghiên liếc mắt nhìn một vòng trong phòng, cô thấy một bộ bàn trà duy nhất trong phòng đã bị người ta chất đầy tranh chữ, nếu cô muốn tìm một chỗ ngồi, thì cũng chỉ sợ là phải ngồi dưới đất thôi.

Vì thế, cô liền đứng yên không nhúc nhích.

Lục Ngọc Phi liên ngẩng đầu lên, nhìn cô, nói: "Đứng ngẩn đó làm gì, tôi bảo cô ngồi thì cô cứ ngồi, còn phải để ý nhiều như vậy làm gì." Lời này giống như là bà đã biết rất rõ về cô.

Lục Ngọc Phi hiện tại đã qua tuổi bốn mươi, nhưng nếu nhìn từ bề ngoài thì không thể nhận ra được.

Tướng mạo của bà gần như là hoàn mỹ, từ đôi chân mày lá liễu đến sống mũi cao thẳng đều như được điêu khắc ra, bởi vậy dù cho mấy năm qua bên ngoài có lời đồn thế nào đều không thể ảnh hưởng được đến bà.

Lục Khiên gần như được khắc lại từ khuôn mặt của bà.

Phương Thanh Nghiên yên lặng thưởng thức mỹ mạo của đối phương, trong lòng một trận im lặng.

Đây là cố ý làm khó dễ cô, muốn ra oai phủ đầu với cô sao?

Nhưng nếu dùng chiêu thức này thì cũng không khỏi làm mất mặt Lục gia quá.

Lục Ngọc Phi nhìn cô vẫn đứng yên ở đó, rốt cuộc cũng dừng bút, từ sau bàn làm việc đi ra, hai tay khoanh trước ngực, có chút không vui nói: "Đứa nhỏ này, sao lại giống như đầu gỗ vậy, Lục Khiên sao có thể..."

Lục Ngọc Phi đang nói bỗng nhiên dừng lại, tựa hồ như đã ý thức được gì, đảo mắt nhìn qua đống tranh chữ đang được chất đầy trên ghế ngồi, thoáng trâm mặc trong chốc lát, rồi mới nói: "Quên đi, không ngồi thì không ngồi.

Cô có biết hôm nay tôi tìm cô tới đây là có chuyện gì không?”

Phương Thanh Nghiên nghiêm túc suy nghĩ một chút, thành thật trả lời: "Bởi vì tôi và Lục Khiên sao?"

"Đúng vậy, hai người quá thân thiết với nhau rồi" Lục Ngọc Phi cũng không lòng vòng quanh co, lông mày tựa hồ bởi vì không vui mà hơi nhướng lên, ánh mắt gần như hà khắc đánh giá Phương Thanh Nghiên, thậm chí có chút không khách khí nhìn cô từ trên xuống dưới một lần.

Phương Thanh Nghiên bị khí thế áp bách của bà làm cho có chút không dám ngẩng đầu lên, nhưng mà cô vẫn cố gắng ngẩng đầu ưỡn ngực để đáp lại ánh mắt của bà.

Khóe miệng Lục Ngọc Phi giương lên, đang định nói gì đó thì bị tiếng ồn ào ngoài cửa cắt ngang.

"Xin lỗi, các người không thể đi vào, đại tiểu thư chúng tôi vẫn còn đang tiếp khách ở bên trong."

Giọng nói ngăn cản đám người của nữ giúp việc từ xa truyền đến, nhưng rất cửa phòng liền bị người ta dùng sức đẩy ra, mà người xuất hiện trong tâm mắt Phương Thanh Nghiên, lại là vợ chông Phương Mậu.

Sắc mặt Phương Mậu chưa bao giờ nghiêm trọng như vậy, vừa vào cửa thì đã liền nói: "Ngọc Phi, cô không nên xăng bậy như vậy.

Con bé là con gái của Phương Mậu tôi, chứ không phải là đứa trẻ không rõ lai lịch..."

Vu Tĩnh Văn tựa hồ cũng muốn nói gì đó, nhưng tâm mắt của bà lại theo bản năng mà nhìn đến Phương Thanh Nghiên, đầu tiên là bà có chút giật mình, sau đó mới có chút không được tự nhiên mà mở miệng nói: "Thanh Nghiên là đứa nhỏ rất tốt, con bé cũng đã quen biết Tiểu Khiên từ rất lâu rồi, bọn họ trước đây vẫn luôn là bạn tốt của nhau, chuyện này tôi cũng có thể làm chứng!"

Phương Thanh Nghiên nhíu mày.

Phương Thư Nhiên đi theo phía sau cha mẹ, thở hồng hộc theo sau, nhìn thấy biểu tình này của Phương Thanh Nghiên, liền ném tới một ánh mắt áy náy, còn dùng khẩu hình nói ba chữ "Thật xin lỗi".

Cô ấy biết Phương Thanh Nghiên không muốn gặp lại cha mẹ, nhưng cô cũng là bất đắc dĩ mới làm như vậy.

Cô ấy sợ Lục Ngọc Phi sẽ giống như những phu nhân giàu có trong phim của Quỳnh Dao đang được thịnh hành gần đây, có ác cảm đối với mấy "cô gái nghèo" từng lui tới thân thiết với con trai mình, làm ra những hành vi quá khích làm tổn thương người khác.

Cô ấy sợ Phương Thanh Nghiên sẽ bị tổn thương, cho nên liền đem cha mẹ mình tới đây, chứng minh Phương Thanh Nghiên cũng là người của thế gia.

Trên mặt Lục Ngọc Phi hiện lên một tia không vui, nói: "Tôi đương nhiên biết cô ta là con gái của hai người, cho nên tôi mới cho người gọi cô ta tới đây."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play