Đột nhiên có người nói ra một câu.

"Kỳ quái, sao lúc trước tôi còn nghe người ta nói, Thanh Nghiên ở trường học không nghe lời giáo viên, còn bị trường học xử phạt, thi đại học khẳng định thi không đậu... Ai lại nói ra những lời ác ý như vậy chứ?”

Người nói chuyện là một nhân viên của quán bún ốc, bà ấy đến từ thôn Sơn Tuyền, lúc trước khi còn ở thôn cũng đã được nghe không ít tin tức về Phương Thanh Nghiên, thiếu chút nữa còn tin đó là thật, nào biết sau đó liền nhận được thiệp mời của Tần Thục Huệ mời đến đây.

Có người phản bác nói: "Đây không phải nói hươu nói vượn sao, Thanh Nghiên thi được kết quả tốt như vậy, còn đứng thứ tám ở huyện Nam Hương, mà con bé lại còn là sinh viên chuyên ngành mỹ thuật chính quy, tôi nghe nói hình như còn được cộng thêm điểm nữa."

"Cho nên tôi mới nói là có người bịa đặt, không biết là miệng mồm nhà ai lại thối như vậy."

Tần Thục Huệ tất nhiên là vô cùng tức giận, trước kia bà bị những lời đồn hại nên đối với hành vi tung tin đồn ác ý này căm thù đến tận xương tủy, nhưng sau khi dò hỏi hết mọi người ở đây cũng không ai biết người đầu tiên thả ra lời đồn đó là ai.

Sau đó Tôn Lai Hương lén tìm đến bà, nói: "Chuyện này tôi cũng nghe nói qua, hình như lời đồn này là do Tú Lan nói ra ngoài."

Tần Thục Huệ đầu tiên là có chút sửng sốt, nhưng ngay sau đó bà liền nhớ tới ngày bà nhận được điện thoại của thầy Vương, Tần Tú Lan hình như cũng ở đó, nhất định là Tần Tú Lan sau khi nghe được bọn họ nói chuyện, mới truyền ra mấy tin đồn ác ý như vậy.

Tần Tú Lan cũng không phải là đứa trẻ lên ba, chuyện gì nên nói chuyện gì không nên nói trong lòng đều biết rõ, tuyệt đối sẽ không phải vì vô ý mà để lộ ra mấy tin tức này, rõ ràng đây chính là do cô ta cố ý! Cố ý muốn cho người khác tới nói chuyện phiếm về Thanh Nghiên của bài!

Sau khi Tần Thục Huệ nghĩ thông suốt được điểm này, trong lòng phải nói là vô cùng tức giận, nhưng bà cũng không định đi tìm Tần Tú Lan tính sổ, hiện tại thành tích thi đại học của Phương Thanh Nghiên đã có, hơn nữa cô còn đậu thẳng vào học viện mỹ thuật tốt nhất cả nước, kết quả như vậy cũng đủ khiến cho những người hay nói nhảm kia mất mặt rồi.

Chỉ là từ giờ khắc này bà cũng âm thầm hạ quyết tâm, về sau sẽ không bao giờ lui tới cùng người em gái này nữa.

Kỳ thi đại học vừa kết thúc, Phương Thanh Nghiên xem như đã xong việc, cô tất nhiên là không quên lời hứa khi đó cùng với Lục Khiên, vì thế cô vội mua vé máy bay, bay thẳng đến thành phố gặp hắn.

Lúc trước, sau khi Lục Khiên cùng cô đi du lịch Vân tỉnh thì trở về thành phố, bởi vì Phương Thanh Nghiên phải đi tham gia tập huấn mỹ thuật, hắn sợ sẽ làm ảnh hưởng đến việc học tập của cô, nên cũng không thể tiếp tục ở lại bên cạnh cô nữa.

Sau khi Lục Khiên liên trở vê thành phố, thì hai người bọn họ sẽ nói chuyện qua thư từ và điện thoại.

Phương Thanh Nghiên gọi điện thoại cho Lục Khiên, nói cho hắn biết thông tin chuyến bay và thời gian cô đến, Lục Khiên cũng nói đến lúc đó sẽ tới đón cô.

Nhưng mà, sau khi máy bay của Phương Thanh Nghiên hạ cánh, lại đợi ở sân bay hơn nửa giờ, cô cũng không thấy được bóng người của Lục Khiên đâu.

Phương Thanh Nghiên tìm buồng điện thoại công cộng gọi điện thoại cho Lục Khiên, bên kia cũng không có người nghe, trong lòng không khỏi vô cùng lo lắng, chẳng lẽ là trên đường đi đã gặp phải bất trắc gì đó rồi?

Cô đương nhiên là không muốn nghĩ mọi chuyện theo hướng xấu, vì thế liền gọi điện thoại cho Phương Thư Nhiên.

Phương Thư Nhiên sau khi nghe cô nói là đã tới thành phố, không nói hai lời liên cúp máy, sau đó chỉ trong vòng mười phút thì đã xuất hiện trước mặt của Phương Thanh Nghiên.

Phương Thanh Nghiên: "..." Có thể nói là tốc độ của cô ấy vô cùng thần tốc.

"Em tới đây sao không nói với chị trước một tiếng?" Vẻ mặt Phương Thư Nhiên rất mất mát nói.

Cũng không phải là Phương Thanh Nghiên cố ý muốn làm lơ cô ấy, mà điện thoại bây giờ chưa được tiện lắm, nếu cô muốn nói cho Phương Thư Nhiên nghe vê chuyện mình đến đây, thì bắt buộc phải gọi điện thoại đến Phương gia.

Cô còn chưa có thân thiết với cha mẹ ruột của mình như vậy, vì vậy theo bản năng cô vẫn không muốn lui tới với nhà bọn họ nhiều.

Đời trước tình trạng của họ như nước sôi lửa bỏng, mà đời này bọn họ lại có thể sống bình thản làm người quen như vậy đã là cực hạn mà cô có thể làm được rồi, nếu bắt cô phải tỏ thân thiết với họ thì chẳng khác nào đang là dày vò cô, mà đối với bọn họ mà nói chỉ sợ cũng chẳng khác nào là một loại tra tấn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play