Cô còn có thể nói gì nữa, gặp phải cha mẹ có lòng bao dung lớn đến vậy, cô cũng là lòng tốt có dư không đủ lực, chỉ tiếc Phương Thanh Nghiên thông minh là một mầm non tốt, thành tích thi chuyên nghiệp cũng rất tốt, nếu điểm thi đại học không đủ, không phải uổng phí nửa năm tập huấn kia sao?
Tần Tú Lan nghe lén xong, thấy Tần Thục Huệ cúp điện thoại, lúc này mới rón rén đi ra cửa.
Cô ta nghĩ thâm Phương Thanh Nghiên con nhóc kia quả nhiên là một đứa nổi loạn, bộ dạng xinh đẹp như vậy, cho dù con bé có đứng đắn thì trong trường học cũng luôn có những nam sinh không đứng đắn, hơn nữa khóa đào tạo mỹ thuật kia khép kín, nam nữ nữ nhốt cùng một chỗ không phải sẽ sinh ra tình cảm sao?
Nếu là dì người ta chắc chắn sẽ rất lo lắng cho cháu gái mình, nhưng Tần Tú Lan không những không lo lắng, mà thậm chí còn có chút hả hê trước chuyện xấu của người khác.
Cô ta trước kia trong Tần gia là người tỏa sáng chói mắt nhất, là cô con gái được gả vào gia đình tốt nhất, nhưng hiện tại cuộc sống của cô ta lại đảo ngược hoàn toàn, cuối cùng bị hai người chị gái làm lu mờ.
Nhất là Tần Thục Huệ, người cô ta khinh thường nhất, bây giờ đây lại có gia đình mỹ mãn, sự nghiệp thành công, cô ta chỉ có thể lấy lòng trông mong.
Mấu chốt là Tần Thục Huệ còn kiêu ngạo, phát tài cũng không chiếu cố người em gái này, ngay cả tiền cũng không chịu cho cô mượn.
Tần Tú Lan trong lòng có oán hận, hiện tại nghe được Phương Thanh Nghiên không tốt, trong lòng liền sinh ra ác ý.
Cô ta nghĩ thâm Tần Thục Huệ có tiền đồ thì có ích lợi gì, còn không phải không sinh được con, nhặt được đồ bù đắp cũng không phải cái loại tốt đẹp gì, thi cũng không đậu vào một trường đại học tốt.
Nghĩ như vậy, trong lòng cô ta liền thoải mái, ngay cả bước đi cũng như đang nhảy chân sáo.
Tần Tú Lan còn muốn tiếp tục lôi kéo người đầu tư kinh doanh, Tần Thục Huệ bên này không trông cậy vào được, cô liên nghĩ đến thôn Sơn Tuyền xem xem.
Hiện tại thôn Sơn Tuyền giàu có lên, còn mở vườn trà và phát triển du lịch, người trong thôn cũng đều rất có tiên, cô ta cảm thấy nơi đó có mạng lưới quan hệ của mình, cũng là một cơ hội buôn bán tốt.
Đến thôn Sơn Tuyền, cô ta một bên lôi kéo người đầu tư kinh doanh, một bên lại còn nghĩ đến chuyện của Phương Thanh Nghiên, vừa lúc nghe có người hỏi đến con bé, cô ta liền đem chuyện vừa rôi nghe được nói ra ngoài.
"Cái gì, Thanh Nghiên con bé kia yêu sớm?”
"Không phải nói muốn thi đại học, thành tích còn rất tốt sao, yêu sớm rồi còn có tâm tư học tập sao?”
Tần Tú Lan cười hì hì nói: "Vậy nhất định là không có tâm tư cho nên giáo mới gọi điện thoại tới, chị hai tôi hiện tại cũng không thiếu tiền, phỏng chừng không cần trông cậy vào Phương Thanh Nghiên có thể thi vào đại học thật tốt, con gái mà, dù sao cũng sẽ phải lập gia đình, học nhiều như vậy cũng có ích lợi gì đâu.”
Cô ta vừa nói như vậy, có người liền nhịn không được muốn chèn ép,
"Lập gia đình cũng không đáng tin cậy, cô nhìn xem bản thân cô, hao phí thanh xuân cho cái tên Củng Kiến Trung sinh ra một tiểu tử mập mạp, đến cuối cùng vẫn là bị hắn đái"
Tần Tú Lan tức giận đến tái mặt, thiếu chút nữa cùng người nọ đánh nhau.
Thế nhưng, dưới cái mồm miệng ác độc của cô ta, lời đồn đãi vê Phương Thanh Nghiên vẫn bị truyền ra ngoài, không ít người chờ xem trò.
Tần Thục Huệ đương nhiên không biết có người nghe lén lúc mình đang gọi điện thoại, hơn nữa người nọ còn có thể chạy ra bên ngoài phát tán lời đồn.
Trong lòng bà lo lắng cho con gái, đợi đến khi Phương Thanh Nghiên từ trường học trở về, liên nói bóng nói gió hỏi tới chuyện này.
Phương Thanh Nghiên nghe ra mờ ám, nói: "Mẹ, có phải có người nói gì với mẹ không?”
Tần Thục Huệ liền đem chuyện cô Vương gọi điện thoại ra kể lại.
Phương Thanh Nghiên thiếu chút nữa bật cười, Trác Nhã loại người này thật sự rất đáng ghét, cô đem sự tình giải thích một lần, nói: "Là Lục Khiên gửi thư, anh ấy hẹn con sau khi thi đại học thì tới thủ đô gặp mặt... Hơn nữa, yêu sớm?”
Tần Thục Huệ nghe lời này, đầy ẩn ý nhìn cô một cái, nói một câu,"Mẹ lại cảm thấy con rất xứng đôi với tiểu Lục, người ta cũng rất để ý đến con, nếu con thật sự không có ý với người ta là phải mau chóng nói rõ."
Phương Thanh Nghiên: ”..."
Tần Thục Huệ lại cười,"Ðương nhiên, mẹ biết con là đứa trẻ ngoan, hiện tại nhất định phải chuyên tâm chuyện học hành, mau đi học đi."
Phương Thanh Nghiên đi vào phòng, ngồi xuống trước bàn học, lại bởi vì những lời này của mẹ mà rơi vào trầm tư...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT