Vu Tĩnh Văn đương nhiên muốn từ chối, nhưng bà cũng biết hiện tại không phải thời điểm có thể tùy hứng, chỉ có thể kiềm chế khổ sở cùng không nỡ trong lòng, gật gật đầu.

...

Phương Thanh Nghiên từ từ mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là ánh nắng xuyên qua từng tâng mây thành từng dải vàng óng ánh.

Cô vươn vai một cái, ánh mắt dừng trên cánh đồng đang lùi dần ngoài cửa sổ, hỏi: "Chúng ta đang ở đâu?"

"Sắp đến Vân Tỉnh rồi."

Trả lời cô lại là một giọng nam trầm thấp từ tính.

Phương Thanh Nghiên giật mình một cái, buôn ngủ lập tức tan biến, cô kinh ngạc đảo mắt nhìn, Tân Thục Huệ bên cạnh tự dưng biến thành thiếu niên đội mũ lưỡi trai.

Đầu óc cô nhất thời không thông suốt,"Sao anh lại ở trên xe nhà tôi?"

Lục Khiên nâng vành mũ, liếc mắt nhìn cô, khóe mắt xinh đẹp hơi nhướng lên một chút, Đây là xe nhà tôi."

Phương Thanh Nghiên sửng sốt, nhìn thoáng qua vị trí mới phát hiện đang lái xe chính là Tân Kiệt.

Tần Kiệt nhìn thấy cô qua kính chiếu hậu, còn cười chào hỏi,"Phương tiểu thư.”

Phương Thanh Nghiên càng thêm sửng sốt, trong chốc lát tự hỏi bản thân có phải lên nhầm xe hay không.

Bọn họ xuất phát từ sáng sớm, lúc ấy trời mới tờ mờ sáng, cô bởi vì uống thuốc nên có chút mệt mỏi, sau khi lên xe liên gục đầu ngủ thiếp đi, cô nhớ rõ lúc ấy người ngồi ở bên cạnh cô là Tân Thục Huệ.

Cô lúc ngủ là một người không an phận, ở ghế sau xe lăn qua lộn lại, thường thường còn lấy người bên cạnh làm gối ôm, bây giờ nhớ lại, cái gối ôm kia hình như hơi cứng, lại càng không giống mẹ cô...

Nghĩ tới đây, Phương Thanh Nghiên đột nhiên đỏ mặt, cô không được tự nhiên mà trừng mắt nhìn Lục Khiên, do dự nói: "Anh cùng tôi ngôi cùng một hàng mà không ngại chen chúc hay sao?”

Cô chỉ vào ghế phụ lái trống rỗng.

Lục Khiên lại nở nụ cười, còn có chút lưu manh, hắn vỗ vỗ đệm da trên xe, nói: "May là có tôi ngồi phía sau, nếu không cái đệm da thật xa xỉ này sẽ bị nước miếng của cô làm ướt mất..."

Nói xong, hắn còn làm bộ ghét bỏ nhìn thoáng qua chiếc quần dài hàng hiệu giá trị không kém của mình.

Phương Thanh Nghiên nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống gầm xe, nhưng cô rất nhanh liền phản ứng lại, hung hăng vỗ cánh tay Lục Khiên tức giận nói: “Anh nói hươu nói vượn cái gì, tôi ngủ chưa bao giờ chảy nước miếng!"

Lục Khiên không ngờ mình bị vạch trân nhanh như vậy, lập tức co rúm người lại,"Sai rồi sai rồi, đại tiểu thư, cô đánh nhẹ một chút, dù sao tôi cũng là bệnh nhân mà..."

Phương Thanh Nghiên tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, từ cửa sổ xe nhìn về phía sau, quả nhiên thấy Hồng Minh Viễn lái xe đi theo phía sau, ghế lái phụ còn có Tần Thục Huệ.

Hai người còn đang nói nói cười cười, Lục Khiên nói ngay bên tai cô: “Cô xem, tôi đây là vì muốn tốt cho chú Hồng và dì Tần, để cho bọn họ có một không gian riêng ở chung, cô ngốc nghếch ngủ ở đó, mẹ cô còn phải tốn tâm tư chăm sóc cô...

Logic này quả không sai, Phương Thanh Nghiên lại cảm thấy có chỗ nào không đúng, cô kỳ quái nhìn Lục Khiên, Vậy sao anh lại đi cùng chúng tôi?”

Cả nhà bọn họ hẹn nhau đi du lịch, là vì tạm thời tránh ba người Phương gia, lúc ấy cô cũng không nghe nói Lục Khiên cũng muốn đi cùng.

Lục Khiên có chút không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, hắn cũng không thể nói mình đi theo là vì da mặt dày hơn người bình thường... Hắn nghe nói cả nhà Phương Thanh Nghiên muốn đi du lịch, liền sớm chờ ở dưới lầu, Tần Kiệt lái xe đi theo sau xe Hồng Minh Viễn, đợi đến khi lên đường cao tốc tới khu nghỉ ngơi đầu tiên, hắn nhanh chóng xuống xe chủ động chào hỏi, nói mình trùng hợp cũng muốn đi Vân tỉnh, dưới ánh mắt dường như đã nhìn thấu của Hồng Minh Viễn, mặt dày tham gia.

Xe của Hồng Minh Viễn đương nhiên không xa hoa bằng xe của Lục Khiên, Phương Thanh Nghiên ngủ không yên, Lục Khiên liền đê nghị ôm người lên xe hắn.

Tần Thục Huệ rất tin tưởng Lục Khiên, nghĩ thầm Phương Thanh Nghiên và bạn cùng lứa ở cạnh nhau nhất định sẽ có đề tài nói chuyện vui vẻ hơn, không nói hai lời liên đồng ý.

Huống hồ, lần này du lịch chính là vì muốn cho Phương Thanh Nghiên thả lỏng tâm tình, miễn là giúp con bé cảm thấy thoải mái là được.

Thấy vẻ mặt Phương Thanh Nghiên nghi ngờ, Lục Khiên bắt đầu mở to mắt nói dốiĐương nhiên là bởi vì mẹ cô lo lắng cho cậu, cô vừa trải qua nhiều chuyện, bà ấy sợ cô đi đến nơi lạ lẫm lại gặp phải bất trắc gì, liền mời tôi đi cùng, dù sao lúc trước tôi đã cứu cô... Đương nhiên, tôi chỉ là trùng hợp muốn đi Vân Tỉnh xem một chút, không phải thật sự muốn làm vệ sĩ cho cô."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play