Thẩm Khả Di rõ ràng là đã ăn mặc tỉ mỉ, tóc tai chải chuốt cẩn thận, lớp phấn trang điểm trên mặt cũng rất tinh xảo, phải nói là ở thời đại này thì việc học sinh ăn mặc như vậy đã rất hiếm thấy.
Tuy nhiên hiện tại ba người Phương gia đều có tâm sự riêng, nên cũng không ai để ý đến sự khác thường của cô ta.
Thẩm Khả Di đi tới, vừa nhìn thấy Phương Thư Nhiên liên hỏi: "Sao chỉ có một mình cậu vậy, Lục Khiên đâu?"
Phương Thư Nhiên kỳ quái nhìn cô ta, hỏi: "Cậu biết anh Lục Khiên sao?”
"Tớ..." Thẩm Khả Di vội vàng giải thích: "Vừa rồi nghe hai người nói chuyện nên hỏi vậy thôi."
Phương Thư Nhiên cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói: “Anh ấy vẫn còn đang ở trong bệnh viện, hẳn là sẽ không về sớm đâu."
Ánh mắt Thẩm Khả Di sáng lên, con người lúc sinh bệnh chĩnh là thời điểm dễ dàng sinh ra tình cảm với một người nhất, đây quả thực là cơ hội trời ban cho cô ta mà.
Cô ta vốn còn muốn hỏi Lục Khiên ở phòng nào, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của một nhà ba người này đều không tốt lắm, nên cô ta liền thức thời không nói gì nữa.
Dù sao thì cô ta cũng đã biết được bộ dáng của Lục Khiên như thế nào, chỉ cần sau này bỏ chút công sức ra thăm dò là được.
Hiện tại cô ta chỉ cần ngoan ngoãn ở cùng một chỗ với người một nhà này, thì cũng sẽ có nhiều cơ hội hơn để tiếp xúc với Lục Khiên.
Thẩm Khả Di tất nhiên cũng rất quan tâm đến tình huống của mấy người trong phòng bệnh, nhưng nhìn tình hình hiện tại thì cô ta cũng đã có thể đoán được vài phần, vì thế cô ta liền dứt khoát đi đến bệnh viện, hỏi thăm phòng bệnh của Lục Khiên.
Phương Thư Nhiên đưa Vu Tĩnh Văn trở về khách sạn trước, trong lòng cô cũng đang thấy khó hiểu về phản ứng quá khích khi nấy của mẹ mình, đợi khi xung quanh không có ai, cô mới hỏi nhỏ: "Mẹ, hôm nay mẹ bị sao vậy?”
Vu Tĩnh Văn làm sao dám đem suy đoán của mình nói cho con gái nghe được chứ? Con gái của bà tuổi vẫn còn nhỏ, căn bản cũng không hiểu được những thứ này, vì vậy bà tìm cái cớ, nói: "Mẹ chỉ là cảm thấy, cha con đã hiểu lầm gì rồi, cô gái đó không phải là em gái của con."
Phương Thư Nhiên nhỏ giọng nói: "Nhưng cô ấy thật sự rất giống ba..."
"Bộ dáng giống nhau là một chuyện, nhưng có phải cha con của nhau hay không thì là một chuyện khác.
" Tâm tình Vu Tĩnh Văn vô cùng kích động, lời nói ra cũng lớn tiếng, khiến cho Phương Thư Nhiên nhịn không được mà rụt người lại.
Lúc này, cửa phòng khách sạn bị gõ vang.
Phương Thư Nhiên mở cửa ra nhìn, là Tần Kiệt.
Tần Kiệt trong tay ôm một xấp văn kiện thật dày, sau đó hắn đem phần văn kiện này đặt ở trên bàn trà trước mặt Vu Tĩnh Văn, nói: "Đây là thiếu gia nhà tôi bảo tôi mang tới đây, cậu ấy nói nếu như phu nhân sau khi xem xong những thứ này, vẫn kiên trì giữ vững quan điểm như trước, vậy thì cũng không cần đi gặp Phương Thanh Nghiên nữa."
Vu Tĩnh Văn nhíu nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên xấp văn kiện, thần sắc có chút chần chờ.
Cửa một lần nữa khép lại, Tân Kiệt để lại đống văn kiện sau đó liền rời đi.
Hai mẹ con đều im lặng nhìn xấp văn kiện kia, cuối cùng là Phương Thư Nhiên chủ động cầm văn kiện trong tay lật xem.......
Phương Thanh Nghiên hồi tưởng lại tất cả chuyện xảy ra hôm nay, nhịn không được đau đầu nhéo mi tâm.
Của phòng lúc này đột nhiên vang lên, cô cứ tưởng là Tân Thục Huệ nên cũng không ngẩng đầu lên nói: "Vào đi."
Kết quả, người vào là Lục Khiên.
Hắn đi vào phòng bệnh, trực tiếp đi tới bên giường, sau đó không hề báo trước đột nhiên nắm lấy cằm của cô.
Phương Thanh Nghiên bất ngờ không kịp đề phòng, bị ép ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt thâm thúy của đối phương.
Lục Khiên nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt cô, sau đó hắn khẽ nhíu mày lại, qua hơn nửa ngày mới lẩm bẩm nói: "Xem ra không khóc..."
Phương Thanh Nghiên: ”..."
Cô dùng sức vỗ tay hắn, tức giận nói: "Tại sao tôi phải khóc?”
Mu bàn tay Lục Khiên nóng rát, hắn vội né tránh ánh mắt của cô, khẽ nói: "Ai biết được, vạn nhất cô là loại người bề ngoài thì kiên cường, nhưng sau lưng khóc nhè thì sao?" Cho nên sau khi vào phòng bệnh, hắn còn lo lắng thử nhìn xem cô có ở sau lưng bọn họ mà lén lau nước mắt hay không, kết quả hóa ra đều là do hắn đã suy nghĩ quá nhiều.
Nước mắt của Phương Thanh Nghiên ở đời trước đã bị chảy khô rồi, hiện tại mỗi khi cô nhìn đến đôi vợ chồng kia, trong lòng cũng không có cảm xúc gì, thậm chí mỗi khi nghĩ lại cô còn cảm thấy có chút buồn cười.
Trước kia cô vậy mà còn dám đặt hy vọng về một gia đình, ký thác hạnh phúc của mình cho hai người bọn họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT