Vu Tĩnh Văn có chút ngẩn người, bởi tình hình này khác rất nhiều so với tưởng tượng của bà ta.
Bà ta còn cho rằng cô con gái đột nhiên xuất hiện này sẽ cùng với chồng mình trình diễn một màn tình cảm cha con sâu đậm, làm cho bà ta không thể không thừa nhận sự thật này.
Trong mắt của Phương Mậu mang theo hỗn loạn, kinh ngạc cùng tự trách.
Ông ta cảm giác được Phương Thanh Nghiên đang cố tình xa cách với bọn họ, vì vậy ông ta chỉ có thể đè nén cảm giác bách vị trần tạp này trong lòng, khó khăn mở miệng nói: "Con chính là Phương Thanh Nghiên sao?"
Phương Thanh Nghiên thản nhiên gật đầu, không nói gì.
Phương Thư Nhiên cũng âm thầm đánh giá cô gái trước mặt này.
Cô ấy cũng cảm thấy có chút hoang mang, bởi cô gái này rất khác so với tưởng tượng của cô.
Phương Mậu lôi kéo Vu Tĩnh Văn tiến lên hai bước, nói: "A Văn, em nhìn con bé thử đi, con bé thật sự là con gái của eml"
Vu Tĩnh Văn âm thâm cắn răng, ánh mắt dừng ở trên mặt Phương Thanh Nghiên.
Đây là con gái bà ta sao? Quả thật là chuyện nực cười mà, rõ ràng bà ta chỉ có một đứa con gái là Thư Nhiên mà thôi.
Nhưng mà cô gái này lại có bộ dáng rất giống với chồng của bà, từ đôi chân mày, đến sống mũi cao thẳng, mà ngay cả góc độ chóp mũi giương lên cũng là cùng một khuôn mẫu khắc ra với chồng mình.
Riêng ánh mắt, do bình thường Phương Mậu hay đeo kính, nên hàn ý trong mắt của ông được giấu đi vài phần, mà của Phương Thanh Nghiên thì có vài phần sắt lạnh hơn.
Vu Tĩnh Văn thường xuyên nhìn thấy bộ dáng không đeo kính của Phương Mậu nên tất nhiên là bà ta có thể nhìn ra được sự giống nhau vi diệu này.
Bọn ho căn bản cũng không cần làm bất kỳ giám định gì, chỉ cần nhìn tướng mạo của hai người là bà ta đã biết cô gái này cùng chồng bà ta nhất định là có quan hệ huyết thống với nhau.
Đây chỉ có thể là đứa con ngoài giá thú của chồng bà ta cùng với người phụ nữ khác sinh ra.
Vu Tĩnh Văn là một người có văn hóa, bà cũng không muốn dùng những từ ngữ thô lỗ như vậy để hình dung một cô gái, nhưng bà thật sự không thể hiểu được, sao bỗng nhiên mình lại có thêm một cô con gái?
Cảm giác ủy khuất, khó hiểu... Giờ khắc này tất cả đều biến thành phẫn nộ, khiến cho bà ta không có cách nào khống chế tâm tình của mình lại được.
Vu Tĩnh Văn lạnh lùng nhìn chằm chằm Phương Thanh Nghiên, giọng nói phát run, lời nói ra cũng có chút tàn nhẫn/"Tôi không có đứa con gái như vậy!"
Phương Thanh Nghiên nghe bà ta nói như thế cũng không tức giận mà ngược lại chỉ nở nụ cười.
Thật đúng là giống hệt kiếp trước.
Khi đó cô đến Phương gia để gặp lại cha mẹ ruột của mình, sau khi Vu Tĩnh Văn biết sự tồn tại của cô cũng nói một câu như vậy.
Phương Mậu tính tình nóng nảy, ông ta theo bản năng nhìn thoáng qua Phương Thanh Nghiên, nhưng chỉ thấy cô mang theo một nụ cười nhàn nhạt trào phúng trên mặt.
Ông ta vội vàng nhìn vợ mình nói: "A Văn, em sao có thể nói với con bé như thế?" Vu Tĩnh Văn đại khái cũng biết phản ứng của mình có chút quá khích, vì thế bà ta liền quay mặt đi, cũng không muốn giải thích thêm.
Phương Thanh Nghiên thấy bọn họ như vậy thì càng thêm vui vẻ hơn, thay Vu Tĩnh Văn giảng hòa với Phương Mậu, nói: "Thật xin lỗi, hai người có khả năng đã hiểu lầm rồi.
Thứ nhất, đây là do hai người muốn đến đây để nhận con gái, chứ không phải tôi muốn nhận lại cha mẹ.
Lại nói, cuộc sống hiện tại của tôi rất hạnh phúc, mẹ nuôi cũng vô cùng yêu thương tôi, bà dành cho tôi tất cả những gì mình có, tình yêu thương của bà không thua bất kỳ người mẹ ruột nào trên đời này.
Cho nên việc các người có muốn nhận lại đứa con gái này hay không, thì tôi hoàn toàn không quan tâm."
Vu Tĩnh Văn nghe vậy thì liền có chút sửng sốt, lúc này bà ta mới một lần nữa nhìn về phía Phương Thanh Nghiên.
Phương Thanh Nghiên cũng không ngại mà nhìn thẳng vào mắt của bà ta, tiếp tục nói: "Thứ hai, tôi đồng ý gặp các người, kỳ thật là tôi cũng muốn nói cho các người biết, đối với việc có tìm lại được cha mẹ ruột của mình hay không, tôi không có hứng thú.
Chỉ là khi biết các người nói muốn gặp tôi, mẹ của tôi đã khuyên tôi đi gặp các người một lần, cho nên hôm nay tôi mới đồng ý gặp mặt.
Tôi cũng nói thật, cho dù hôm nay kết quả cuối cùng xác nhận tôi thật sự là con gái ruột của hai người, thì tôi cũng sẽ không đi về cùng các người.
Phương Mậu có chút nóng nảy, ông ta vội nhìn thoáng qua Vu Tĩnh Văn, thì thấy sắc mặt của bà ta đa vô cùng khó coi, vì thế ông ta liên nhịn không được nói: "Con... Cha biết những năm này con đã chịu không ít cực khổ, nhưng mà mẹ con cũng là có khổ tâm của mình, con đừng nên kích động như vậy!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT