Tần Thục Huệ nghe tin chạy tới, Phương Thanh Nghiên trong phòng bệnh vẫn chưa tỉnh lại, mà vừa nghe bác sĩ miêu tả, bà đã đau lòng suýt nữa ngất đi.
Bác sĩ nói, đầu Phương Thanh Nghiên bị thương nặng, trên người còn có nhiều vết thương ngoài da lớn nhỏ, tuy rằng đã qua được giai đoạn nguy hiểm, nhưng khi nào tỉnh lại vẫn còn là một ẩn số, hơn nữa cũng không rõ liệu có để lại di chứng gì hay không.
Hồng Minh Viễn chỉ có thể ôm vợ, không ngừng an ủi,"Em yên tâm, Nghiên Nghiên số tốt như vậy, khẳng định sẽ không có việc gì."
Lục Khiên đứng ngoài phòng bệnh, ánh mắt nhìn cô gái bên trong, trong lòng cũng rất khó chịu.
Nếu không phải do Phương Thanh Nghiên đến thời khắc cuối cùng còn đỡ cho mình, tình trạng chắc chắn sẽ không nghiêm trọng như vậy, mà nếu Phương Thanh Nghiên thật sự có gì bất trắc...
Hắn không dám nghĩ tới.
May mắn là ông trời rủ lòng thương, ba ngày sau, Phương Thanh Nghiên tỉnh lại.
Bác sĩ đến kiểm tra, ngoại trừ thân thể suy yếu, gân như không để lại di chứng, trí nhớ cũng không xuất hiện bất cứ vấn đề gì.
Tuy nhiên, Phương Thanh Nghiên nhận ra tất cả mọi người bên cạnh mình, về phương diện trí nhớ cũng không bị hao tổn, thế nhưng lại hết lần này tới lần khác không nhận ra thiếu niên ngay trước mắt cô.
Tần Thục Huệ kiên nhẫn nói với cô,"Các con trước kia đã gặp mặt rồi, lần này cậu ấy cố ý đến thăm con, con có thể thành công chạy trốn khỏi bọn buôn người cũng nhờ cậu ấy giúp đỡ."
Tuy rằng có chút lỗ mãng, nhưng nếu không có Lục Khiên thì nào có dễ dàng tìm được tung tích bọn buôn người như vậy, thời gian kéo dài càng lâu, Phương Thanh Nghiên lại càng thêm nguy hiểm, công lao của Lục Khiên quả thật không thể phủ nhận.
Phương Thanh Nghiên quan sát thiếu niên trước mắt, lại hỏi: “Anh tên là gì?
Lục Khiên không tiện giải thích nguyên nhân thay đổi dòng họ của mình, sợ ảnh hưởng đến mạch suy nghĩ của Phương Thanh Nghiên, vì vậy nói: "Tôi tên là Lâm Khiên, cô quên rồi sao?"
Phương Thanh Nghiên kỳ thật không quên, chỉ là thiếu niên trong trí nhớ cùng hiện tại có khác biệt quá lớn.
Thiếu niên trước mắt này, cao một mét tám, ngũ quan vẫn đẹp như trước, nhưng có thêm chút góc cạnh trưởng thành hơn, sắc mặt vẫn phần nào hơi ốm yếu, nhưng bởi vì cạo tóc húi cua, lại mặc một thân quần áo thể thao làm giảm đi loại cảm giác nhu nhược này, trong ánh mắt ngang ngạnh thậm chí mang theo phần lưu manh.
Khuôn mặt này, cô rõ ràng là đã gặp qua, nhưng theo cô nhớ thì mối liên hệ của hai người không phải hồi cô 14 tuổi, mà còn lâu hơn trước đó rất nhiều...
Lục Khiên bị nhìn chằm chằm đến cả người ngứa ngáy, có chút bối rối dời tâm mắt, nhưng lại nghe Phương Thanh Nghiên nhẹ giọng nói một câu.
"Anh hẳn là họ Lục." Không phải nghi ngờ, mà là khẳng định.
Lục Khiên không thể tin được nhìn cô, hắn còn chưa nhắc tới chuyện này, làm sao cô biết được.
Cô gái nghiêm túc nhìn hắn, hỏi lại từng câu từng chữ,"Không phải tên Lâm Khiên, mà là Lục Khiên, đúng không? Anh sợ tôi không nhận ra nên cố tình đổi họ thành Lâm Khiên phải không?"
Phương Thanh Nghiên nhớ tới.
Kiếp trước sau khi trở lại gia đình thân sinh của mình, thiếu niên mang theo một đám công tử bột đến trêu chọc cô, lại bị cô đánh ngã.
Thiếu niên ấy về sau còn muốn hòa một trận, thế nhưng lại bị cô đánh ngã thêm lần nữa.
Vì thế, sau khi trở về cô bị cha mẹ dạy dỗ một trận, cũng bị cưỡng ép không được tiếp xúc với Lục Khiên nữa.
Tại sao chứ, bởi vì tên kia là một con ma bệnh.
Mặc kệ ai đúng ai sai, tên đó là ma bệnh mà trong nhà cũng là con cưng của gia đình, cô vì thế nên không thể trả thù lại, có ủy khuất hơn nữa cũng chỉ có thể nghẹn trong lòng.
Phương Thanh Nghiên từ đó về sau không có nửa điểm hảo cảm đối với cái tên Lục Khiên này, hơn nữa cố ý bỏ qua tất cả mọi thứ của người này...
Cho nên, bốn năm trước khi cô nhìn thấy Lâm Khiên liền không nghĩ rằng đây lại là người mình từng quen biết, dù sao ngay cả họ cũng không giống nhau.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì vẫn có rất nhiều dấu hiệu có thể dễ dàng nhận ra, bọn họ đều đến từ Bắc Kinh, thân thể đều không tốt, hơn nữa còn nuôi mấy tên áo đen ngu ngốc! Thì ra hắn là Lục Khiên, thiếu niên luôn mang mâu thuẫn với cô.
Lục Khiên nghe cô hỏi như vậy, có chút luống cuống, hắn không phải cố ý gạt người, vì vậy vội vàng giải thích: "Không có, trước kia tôi họ Lâm, sau đó mẹ tôi giúp tôi đổi họ."
Phương Thanh Nghiên gật đầu, sau khi cha mẹ ly hôn, đứa nhỏ đổi họ cũng không phải chuyện hiếm thấy.
Cố nhân từ kiếp trước tới kiếp này, gặp lại nhờ nhiêu cách khác nhau, khiến cho cô cảm thấy rất thần kỳ.
Đương nhiên, chút ân oán trước kia đã bị cô vứt ra sau đầu.
Cô biết Lục Khiên đã không màng tất cả mà cứu mình, cũng biết hắn vẫn luôn trông chừng ở bệnh viện chỉ để chờ mình tỉnh lại, như vậy còn chưa đủ để hóa giải những mâu thuẫn nhỏ này sao?
Phương Thanh Nghiên cong môi cười, tự đáy lòng nói: "Cám ơn anh!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT