Bà trừng mắt một cái, lật cả bàn cơm lên.

Rầm một tiếng, nồi niêu xoong chảo rơi vỡ đầy đất, người Phương gia sợ tới mức lùi ra thật xa, nhao nhao mắng bà điên rồi.

“Thanh Nghiên, Thanh Nghiên!"

Đôi mắt Tần Thục Huệ đỏ lên gọi tên Phương Thanh Nghiên, bà đẩy người Phương gia ra rồi đi vào bên trong mở cửa từng phòng một ra tìm, tìm cả dưới gầm giường lẫn trong ngăn tủ.

Lưu Bội Trân hung hăng giậm chân một cái, quát hai đứa con trai: "Hai đứa đứng đờ ra đấy làm gì, cứ để cho cô ta nổi điên ở nhà chúng ta như thế àt"

Hai anh em kỳ thật cũng không dám động đến Tần Thục Huệ, bọn họ biết chồng hiện tại của Tần Thục Huệ rất lợi hại.

Người đó trước kia tham gia quân ngũ, hiện tại làm công ty giao hàng gì đó, một đám nhân viên dưới trong công ty được huấn luyện giống như đàn em, trận chiến kia miễn bàn có bao nhiêu dọa người.

Nhưng mà hai người vợ đều rất tức giận, nhao nhao thúc giục chồng mình: "Đúng đấy, hai người còn đứng đờ ra đấy làm gì, đừng để bà điên kia động vào đồ của chúng ta, nếu thiếu mất cái gì thì phải làm sao bây giời"

"Như này rõ ràng là không để chúng ta vào mắt, mau đuổi cô ta đi đi!"

Hai anh em lúc này mới chuẩn bị tiến lên muốn bắt người lại, nhưng mà còn chưa đi được mấy bước đã bị Cung Cương một tay xách như xách gà con lôi lại.

Cung Cương dáng người cao lớn, còn có một thân cơ bắp cường tráng, hơn nữa từng được huấn luyện chuyên nghiệp, thành thạo khiến bọn họ khuất phục.

Ông hung tợn nói: "Ai dám động đến chị ấy, tôi liền đánh gãy chân của kẻ đó!"

Giọng điệu kia cũng không giống như là đang nói đùa!

Trước đây Cung Cương phải xuất ngũ là bởi vì xuống tay quá tàn nhẫn nên phạm phải sai lầm mang tính kỷ luật.

Ông là người xem trọng anh em của mình, Hồng Minh Viễn cho ông miếng cơm ăn, đem vợ con giao cho ông, ông không chăm sóc tốt là trách nhiệm của mình, hiện tại phải bù đắp.

Hai anh em Phương gia nếu dám động tay động chân, ông tuyệt đối sẽ không chút do dự đánh gãy chân bọn họi

Hai anh em Phương gia chỉ là nông dân bình thường, đã bao giờ gặp qua người ác như vậy, cả hai sợ tới mức không dám thở mạnh.

Lưu Bội Trân và hai cô con dâu cũng sợ hãi, ôm nhau run lẩy bẩy.

Nhất là Lưu Bội Trân ngồi dưới đất gào thét.

"Mệnh của tôi sao lại khổ như thế này, gặp phải đứa con dâu lòng dạ độc ác như vậy.

Cô muốn bức chết thân già chứ gì!"

Bà ta gào to như là muốn gọi người dân xung quanh đến giúp, đáng tiếc thanh danh của Phương gia tại thôn Thương Thủy quá nát, hiện tại cho dù nhà của Phương gia có bốc cháy, chỉ sợ người khác cũng chỉ đứng xem.

Tần Thục Huệ tìm một vòng không thấy người, đành phải quay lại, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Con gái của tôi đâu, các người đem con gái của tôi giấu đi đâu rồi!"

Lưu Bội Trân vẫn không lên tiếng, còn hung hăng trừng bà, ánh mắt kia mang theo oán độc.

Tần Thục Huệ hít sâu một hơi, cũng không khách khí với bọn họ, cầm chổi trong tay bắt đầu đập đồ, đập từ thứ đắt nhất!

Lưu Bội Trân tức giận thét chói tai: Mày dừng tay cho tao, đập hỏng mày có đền nổi không?"

"Đập hỏng thì làm sao.

Tôi nói cho bà biết, tốt nhất là bà ngoan ngoãn nói ra tung tích của con gái tôi, bằng không tôi liên đập sạch đồ của nhà bà, lại thêm một mồi lửa đốt sạch tất cả.

Đến lúc đó nếu tra ra chuyện con gái tôi mất tích có liên quan đến nhà các người, đừng nói nhà các người cái gì cũng không có mà còn phải ngồi tù mọt gông!"

Lưu Bội Trân bị mắng đến đỏ cả mặt, trong lòng cũng bắt đầu bồn chồn.

Hai anh em Phương gia cũng phát hiện ra điểm không thích hợp, liền mở miệng khuyên nhủ.

"Mẹ, nếu mẹ biết chút gì đó thì mau nói cho người ta đi..."

"Không phải đã nói là không đi tìm em dâu gây sự nữa, sao mẹ vẫn cứ đi gây chuyện nữa vậy, chúng ta cứ yên ổn sống qua ngày thôi không được sao?"

Hai đứa con dâu cũng mở miệng.

"Mẹ, mẹ nói mẹ sắp giàu rồi, có phải có liên quan đến chuyện này đúng không?”

"Đúng rồi, năm ngàn tệ kia của mẹ là ở đâu rai:

Phụ nữ cẩn thận hơn đàn ông.

Họ nhớ tới sáng nay Lưu Bội Trân dương dương tự đắc ngồi đếm tiền, nói là trong nhà sắp phát tài nên liền đoán được chuyện này có liên quan đến việc Phương Thanh Nghiên mất tích.

Hai người con dâu cũng rất sợ, lúc trước kiện tụng ầm ï, bọn họ bị người trong thôn ghét bỏ, cuộc sống cũng không dễ chịu.

Hiện tại khó khăn lắm mới tốt hơn một chút, nào biết mẹ chồng của họ vẫn còn muốn đi gây chuyện!

Tần Thục Huệ bắt được tin tức mấu chốt, lập tức ép hỏi: "Năm ngàn tệ gì, ở đâu ra?"

Lưu Bội Trân cắn răng không lên tiếng, ánh mắt Cung Cương phát lạnh, trực tiếp ấn người bà ta xuống đất, lấy từ trong túi bà ta một xấp tiền.

Thu nhập hiện tại của Phương gia hoàn toàn dựa vào mấy mảnh đất trong nhà, giờ còn chưa tới mùa thu hoạch, cho dù đến lúc thu hoạch thì thu nhập một năm cũng không nhiều như vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play