Lưu Bội Trân nhìn vẻ mặt kia của đối phương, liền có chút dương dương đắc ý, nói: "Thế nào, tôi không lừa bà chứ?”
"Xinh đẹp, quả thật xinh đẹp!" Vẻ mặt thím Trâu kích động, nói: "Vương gia bên kia nhất định sẽ hài lòng!"
Ánh mắt Lưu Bội Trân sáng lên, nói: "Vậy khi nào thì tìm người đến gặp đây?"
Thím Trâu nhìn bà ta, nói: "Không vội, tôi thấy cô cháu gái kia của bà cũng không phải là loại người dễ gạt, hiện tại nếu bà lại cho người đến, nói không chừng lại biến khéo thành vụng."
Lưu Bội Trân nghe vậy liền có chút xấu hổ, bà ta cũng là nhất thời hồ đồ, bà ta chỉ đi làm mai thôi, Phương Thanh Nghiên sẽ nghe theo bà ta lập gia đình liên sao?
Bà ta nhìn thấy thím Trâu có thể nhìn thấu được điểm này, trong lòng có vài phần bội phục.
Bà ta cảm thấy đây là một người tài ba, liền mặt dày hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ, nha đầu này tính tình rất bướng bỉnh, chỉ sợ đến lúc đó cũng giống như Từ Linh, không chịu gả..."
Từ Phương nói: "Anh chị dâu bọn họ đó là không biết điều, căn bản không biết người Vương gia có bao nhiêu lợi hại, nhưng đây là Thành Nam, là đất bọn họ hô có thể hô mưa gọi gió, hiện tại bọn họ muốn cưới dạng con gái gì không được chứ?”
Thím Trâu cũng cười theo nói: "Chuyện này không cần bà quan tâm, nếu như Vương gia bên kia thật coi trọng, thì họ cũng sẽ có rất nhiều biện pháp để cho cô gái kia tự nguyện gật đầu, đến lúc đó cũng sẽ không quên công của bà."
Nghe bọn họ nói như vậy, Lưu Bội Trân cũng yên tâm.
Hơn nửa tháng trôi qua, bên người Phương Thanh Nghiên cũng không có chút động tĩnh gì, vì vậy cô cũng không tiếp tục cảnh giác như trước nữa, nhưng cô vẫn để cho hai người vệ sĩ đi theo bên mình, chỉ cần mỗi khi cô đi ra ngoài thì đều sẽ có người âm thầm theo dõi bảo hộ cô.
Hiện tại nhà bọn họ kiếm được không ít tiền, nên cô cũng không tiếc chút tiền này, dù sao thì an toàn tính mạng của mình vẫn quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Sau đó lại qua nửa tháng, hết thảy đều như thường.
Phương Thanh Nghiên cũng cảm thấy mình có thể lo lắng nhiều, bỏ đi hết mấy người vệ sĩ, bên người chỉ để lại một người tài xế thường trú Cung Cương.
Cung Cương xuất thân từ quân nhân, trước kia ở trong bộ đội cũng là một người rất cừ, hàng năm đều giành được rất nhiều giải thưởng.
Chỉ tiếc tính tình ông quá nóng nảy, nên đã đắc tội không ít người, sau khi xuất ngũ thì đi làm ăn cũng không được tốt lắm.
Người này là Hồng Minh Viễn mời tới, bọn họ từng có quan hệ chiến hữu với nhau.
Sau khi Hồng Minh Viễn và Tần Thục Huệ kết hôn, liền mua xe, bình thường đưa đón Tần Thục Huệ đến nhà hàng hay đưa đón Phương Thanh Nghiên đi học đều là ông tự mình đưa đi, nhưng ông ngày càng bận rộn, cuối cùng chỉ có thể thuê một tài xế thôi.
Nếu để Cung Cương chỉ làm tài xế thôi thì cũng quá là phí.
Vì thế Hồng Minh Viễn liên tăng lương cho ông, để cho ông vừa làm tài xế đồng thời kiêm luôn chức vệ sĩ cho cô.
Hồng Minh Viễn làm như vậy ngoài việc muốn chiếu cố chiến hữu mình thật tốt, thì việc quan trọng nhất là bộ dạng của Phương Thanh Nghiên khi lớn lên thật sự quá nổi bật, ngày càng động lòng người, thân làm cha như ông có thể không lo lắng được sao?
Mà Cung Cương tuy nói là làm tài xế, nhưng nhiệm vụ hàng đầu vẫn là phụ trách bảo vệ an toàn cho Phương Thanh Nghiên.
Có một người như vậy tồn tại, Phương Thanh Nghiên cảm thấy mình vẫn rất an toàn.
Lại qua nửa tháng, tiết Thanh Minh đã đến, lúc này phải về quê tế tổ.
Cha của Tần Thục Huệ mất sớm, được chôn ở trong phần mộ tổ tiên Tần gia ở thôn Sơn Tuyền, hàng năm bà đều mang Phương Thanh Nghiên về đi tảo mộ.
Mà ba chị em của Tần gia đều phải trở về, đây cũng coi như là thời điểm để người một nhà đoàn tụ.
Tất nhiên là phân mộ của Phương Chí Cường bên kia cũng phải đi thăm, nhưng Tần Thục Huệ cố ý không muốn đụng mặt với đám người Phương gia, nên bà đợi đến sáng sớm ngày hôm sau mới đi.
Không phải là bà sợ người Phương gia, mà là bà sợ bọn họ lại gây ra một số phiên phức không cần thiết cho mẹ con mình.
Người về nhà đầu tiên chính là chị cả Tần Mỹ Vân, tiếp theo mới là em gái Tân Tú Lan, nhưng kỳ quái chính là Tân Tú Lan lần này lại một thân một mình tới đây.
Hai chị mình vừa hỏi thăm xong, Tần Tú Lan liền bắt đầu khóc sướt mướt: "Củng Kiến Trung kia chính là một kẻ bạc tình, trong lòng anh ta có người khác nên muốn bỏ em cho xong chuyện." Nói thì nói như vậy, nhưng trong mắt cô ta lại toàn là vẻ không cam lòng.
Thân là một bà nội trợ, không có chồng cũng đồng nghĩa với việc mất đi công việc, mà phụ nữ ở tuổi này nếu không có nguồn kinh tế thì cô ta không biết phải làm sao.
Tần Tú Lan lấy nước mắt rửa mặt, Tân Mỹ Vân thấy vậy cũng rất lo lắng, nhưng bà hỏi thế nào Tần Tú Lan cũng không chịu nói, nếu là người không biết trước được chuyện này thật sự còn tưởng rằng Củng Kiến Trung thật sự là một tên cặn bã đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT