Lâm Khiên có chút cao hứng, hắn rất muốn học võ, muốn trở thành người vô cùng lợi hại, nếu hắn học thành tài thì nói không chừng trên đời này sẽ không có ai ép hắn đi làm chuyện hắn không thích nữa.

Nhưng trên mặt hắn lúc này lại chỉ hừ lạnh một tiếng: "Thôi đi, tôi cũng không muốn cùng một tiểu nha đầu như cô học công phu đâu.

Nếu nói ra cũng sẽ chỉ làm cho người ta chê cười!" Vừa nói dứt câu xong thì hắn liền đứng lên."Lần trước cô nói muốn mời tôi ăn thử bún ốc, vì thế lân này tôi sẽ không trả tiền."

Phương Thanh Nghiên cười gật đầu, nói: "Vốn tôi cũng không có ý định thu tiền của anh."

Khóe miệng Lâm Khiên khẽ nhếch lên, nói: "Tuy rằng không cần cô dạy võ cho tôi, nhưng mối quan hệ giữa hai chúng ta vẫn chưa kết thúc, không biết khi nào tôi nhớ ra, bất cứ lúc nào cũng sẽ đến tìm cô để tính sổ."

Phương Thanh Nghiên: "Tùy thời phụng bồi!"

Lâm Khiên khoát khoát tay, nhanh chóng đi ra khỏi quán, leo lên một chiếc Nissan công tước màu đen đang đậu bên đường.

Phương Thanh Nghiên đưa mắt nhìn hắn rời đi, trong lòng lại biết, mình cùng với người thiếu niên này sẽ không có khả năng gặp lại được nữa.

Tuy chuyện tương lai ai mà biết được, nhưng cô chắc chắn mình sẽ không ở lại huyện Nam Hương này mãi, rôi một ngày nào đó cô sẽ mang theo mẹ mình đi ra khỏi nơi nhỏ bé này.

Về phần Lâm Khiên, sau khi phẫu thuật thành công cũng khẳng định sẽ trở về quê hương của mình, bắt đầu cuộc sống mới của mình.

Họ đều còn quá trẻ, mọi thứ trong tương lai đều là một ẩn số được giải đáp từ từ theo thời gian.

...

Năm tháng như thoi đưa, cuộc sống phong phú rồi lại bận rộn lặng lẽ trôi qua.

Những người đã từng trừng mắt muốn nhìn anh em Tần gia ngã đau, lúc đầu còn có chút vui sướng khi người gặp họa, nhưng rồi cuối cùng thì lại thấy được cảnh ba anh em Tần gia một đường làm giàu, bọn họ nhìn đến muốn rớt luôn tròng mắt.

Hai anh em đi theo Tần Thục Huệ đều phát tài, vào thành phố làm việc một thời gian lâu, ăn mặc càng ngày càng giống người thành phố, họ lại còn mua thêm một chiếc xe máy, dọn vào tòa nhà nhỏ xinh đẹp!

Mà kẻ ngốc Tần Nhị Bảo trong thôn cũng phát tài, trại nuôi ốc đá lúc trước của gã làm ăn rất tốt, rất nhanh đã có thể xây được nhà mới, mà gã còn ôm một cô vợ xinh đẹp về nhà, sinh một đứa con trai mập mạp.

Những người trong thôn lúc đầu chướng mắt bọn họ, sau này chỉ có thể làm công cho Tần Nhị Bảo.

Cùng với việc mở trại chăn nuôi, Thôn Sơn Tuyền cũng phát triển nhanh chóng, hiện tại đã bắt đầu xây dựng lại làng.

Phương Thanh Nghiên là người tận mắt nhìn Thôn Sơn Tuyền từng bước từng bước phát triển lên, cách ba năm, từ một thôn khắp nơi đều tràn ngập sự nghèo khó hiện tại đã được thay đổi hoàn toàn.

Mà cô cũng từ một học sinh trung học cấp cơ sở trở thành một học sinh trung học phổ thông.

Mà trong thời gian ba năm đó, quán bún ốc trong nhà họ cũng đã mở thêm hai chi nhánh, bước tiếp theo dự định tiến quân vào tỉnh.

Tiền tiết kiệm của Tần Thục Huệ đã mua được tòa nhà nhỏ ở trung tâm thành phố, ở trong tiểu khu đối diện nhà Tần Tú Lan.

Năm ngoái, bà cũng đã kết hôn với Hồng Minh Viễn, tổ chức một hôn lễ long trọng.

Năm đó Tần Thục Huệ cùng Phương Chí Cường quá nghèo, cũng không thể tổ chức một hôn lễ ra hình ra dáng gì, vì thế cho nên khi ở hôn lễ này Tần Thục Huệ lại khẩn trương giống hệt như là một tiểu cô nương không rành thế sự vậy.

Hôn lễ vừa kết thúc, Phương Thanh Nghiên cũng từ nhà chuyển đến ký túc xá trường học ở.

Dù sao thì ở cấp trung học phổ thông việc học cũng quá nặng nề, ở trong trường học vẫn thuận tiện hơn một chút.

Chờ qua một năm nữa là thi tốt nghiệp trung học, cô dự định thi vào một trường đại học tốt để cho mẹ mình được vui vẻ một chút.

Đoàn đội giao hàng của Hồng Minh Viễn cũng phát triển rất nhanh, thời gian chưa đến một năm mà ông đã thành lập được một công ty giao hàng đặt tên là công ty Minh Huệ, hai người bọn họ còn show một trận ân ái trước mặt cô.

Trong lúc đó, mấy công ty bỗng xuất hiện bên cạnh muốn cạnh tranh với Minh Huệ, nhưng đáng tiếc bọn họ đều không phải là đối thủ của bà.

Hai cửa hàng náo nhiệt nhất huyện Nam Hương đều ký kết hợp đồng độc quyền với món ăn được giao ra bên ngoài của Minh Huệ, mà đơn đặt hàng của các nhà hàng khác căn bản là không thể nuôi sống được những đối thủ cạnh tranh kia.

Vì thế, những người có ý định muốn tới chia một chén canh này, còn không phải bị Hồng Minh Viễn ra tay làm cho chết non sao.

....

Thôn Thương Thủy.

Từ sau khi Phương gia buôn bán thất bại, hai anh em liền ồn ào không ngừng, cuối cùng ầm ï đến mức phải phân gia, nhưng chỉ do chuyện phân chia gia sản cũng không có kết quả gì, cho nên hiện tại bọn họ cũng không có hoàn toàn phân gia với nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play