Tết dương lịch vừa qua, kỳ nghỉ đông cũng sắp tới.
Từ lần trước sau khi Lâm Khiên ra mặt hỗ trợ, Phương Thanh Nghiên cũng đã một thời gian rất dài không gặp hắn, mà hắn cũng không có đi đến trường học.
Phương Thanh Nghiên còn vì chuyện này mà đi hỏi Tần Vĩnh Thọ.
Tần Vĩnh Thọ nói cho cô biết, năm sau Lâm Khiên phải ra nước ngoài phẫu thuật, gân đây cha mẹ hắn cũng đã đến huyện Nam Hương này một chuyến, nói là muốn đón hắn đi, nhưng hắn ngược lại không muốn đi, nói là muốn chờ đến năm sau mới đi máy bay về thành phố Bắc Kinh.
Bất kể là làm phẫu thuật gì, đều tồn tại một mối nguy hiểm nhất định, mà về loại bệnh lý tim mạch này khẳng định là đại phẫu.
Trong lòng Phương Thanh Nghiên cũng có vài phần đồng tình, nói ra thì cô cũng rất may mắn, mặc dù đã trải qua rất nhiêu đau khổ, nhưng cô lại có được một cơ hội để trọng sinh, hơn nữa thân thể lại còn rất khỏe mạnh, không bệnh không đau.
Cô có chút hối hận lúc trước đối xử quá mức hà khắc với Lâm Khiên, vì thế liền hỏi: "Vậy bây giờ anh ta đang ở đâu, còn ở trong khách sạn không?"
Tần Vĩnh Thọ lắc đầu: "Cái này ông cũng không rõ lắm, lúc trước ông chỉ phụ trách chăm sóc thằng bé mà thôi, nhưng sau khi người nhà thằng bé phái người tới đây thì không còn chuyện gì liên quan đến ông nữa."
Phương Thanh Nghiên biết, trong nhà Lâm Khiên hẳn là đã phái đám người Tần Kiệt tới đây rồi, nhưng cô cũng có chút tò mò hỏi: "Ông Tần, tại sao lúc ấy anh ta lại đến ở trong nhà của ông vậy?" Một thiếu gia nhà giàu sao lại đi tới một tiểu sơn thôn lạc hậu của bọn học được chứ, chuyện này thật sự làm cho người ta lý giải không xong.
Tần Vĩnh Thọ liền nói: "Ông và ông ngoại thằng bé từng là chiến hữu của nhau.
Lúc ấy cha mẹ thằng bé đang ầm ï ly hôn, mẹ thằng bé thì lại không muốn nhường quyền nuôi con, bởi vì cha Lâm Khiên muốn ra nước ngoài, hơn nữa còn muốn đưa Lâm Khiên đi, hai bên vì chuyện này còn kiện tụng không ngừng.
Hiện tại, bệnh tình của Lâm Khiên đã trở nên nghiêm trọng, chỉ khi ra nước ngoài trị liệu mới có được kết quả tốt nhất, cho nên mẹ thằng bé mới nhượng bộ một bước, đồng ý để Lâm Khiên ra nước ngoài làm phẫu thuật trị liệu."
"Nhà anh ta rốt cuộc là có lai lịch gì, tại sao bên người lại mang theo nhiều vệ sĩ như vậy?"
Cho dù là Phương Thanh Nghiên đã quen nhìn các công tử nhà giàu, nhưng khi nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy có chút khoa trương.
Nếu chỉ nhìn vệ sĩ đi theo bên cạnh Lâm Khiên, người không biết còn tưởng rằng là lãnh đạo gì đó chứ.
Nghe cô nói như thế, Tần Vĩnh Thọ lắc đầu, nói: "Cũng không còn biện pháp nào.
Chuyện cha mẹ thẳng bé lúc trước ly hôn phải nói là rất ầm ï, cha thằng bé còn nhiều lần muốn giấu vợ mình mang người đi.
Mẹ thằng bé sau khi biết chuyện liền giấu người đến chỗ ông, hiện tại mặc dù bọn họ đã thương lượng xong việc đưa con ra nước ngoài chữa bệnh, nhưng mẹ Lâm Khiên vẫn sợ đối phương nói không giữ lời, lại động tay động chân gì đó nên mới cử thêm người tới."
Phương Thanh Nghiên hết chỗ để nói.
Nghe Tần Vĩnh Thọ nói như thế thì cô liền biết, cha mẹ của hắn căn bản không để ý việc ai sẽ nuôi con, mà chỉ là muốn xem ai được lợi hơn, con cái lúc này cũng trở thành chiến lợi phẩm dùng để phân định thắng thua cho cuộc hôn nhân thất bại này.
Kiếp trước cô đã từng sống trong giới phú hào, gặp qua không ít những gia đình liên hôn chính trị, hai vợ chồng khi kết hôn thì mạnh ai nấy làm việc nấy, chỉ cần sinh hạ một đứa bé có chung huyết thống thì đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Nhưng việc sau khi trở mặt thành thù liền xem con mình như vật phẩm để tranh đoạt thì là lần đầu tiên cô mới thấy.
Phương Thanh Nghiên đột nhiên cảm thấy Lâm Khiên cũng rất đáng thương, trách không được hắn vẫn luôn có dáng vẻ không có giáo dưỡng như vậy, nguyên lai là không có ai đến dạy hắn.
Rời khỏi nhà Tần Vĩnh Thọ, Phương Thanh Nghiên liền trở về nhà bà ngoại của mình.
Thôn Sơn Tuyền gần đây thay đổi rất lớn, trại chăn nuôi ốc đá do Tần Nhị Bảo làm chủ cũng đã chính thức khởi công xây dựng, chiếm diện tích không nhỏ trong thôn, chờ đầu xuân năm sau là có thể thu hoạch đợt ốc đá đầu tiên.
Chỉ tiếc trong thôn không ai xem trọng gã.
Thời điểm Phương Thanh Nghiên trở lại nhà bà ngoại của mình còn nghe được có người đang nói, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy một kẻ ngốc thì sẽ chẳng có khả năng thành công gì.
Thậm chí còn có người bất mãn với Tần Vĩnh Thọ, cảm thấy ông thà tình nguyện giúp một kẻ ngốc đi gây dựng sự nghiệp chứ không chịu đi giúp những bà con khác.
Tần Thu Phượng không thích nghe những lời này, mỗi lần bà nghe đều quát lớn vài câu, những người đó ngay lập tức không dám nói nữa, từng người từng người một vây lại lấy lòng bà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT