Đúng lúc này, một gã phục vụ đẩy cửa đi vào.

"Xin hỏi ai là Vu phu nhân?”

Vu Na Linh đứng lên: "Là tôi!"

Nhân viên phục vụ đưa tới một bó hoa rôi mở một chai Champagne, tươi cười nói: “Chúc mừng mọi người!"

Nói xong, hắn đem bánh ngọt trên xe đẩy bưng lên bàn, xem ra còn muốn thắp nến.

Cả phòng mọi người đều không rõ đây là ý gì, Vu Na Linh vẻ mặt khó hiểu: "Chúc mừng cái gì?"

Nhân viên phục vụ nhìn qua Vạn Vệ Quốc cười nói: "Hôm nay không phải là ngày kỷ niệm kết hôn của hai người sao, vị tiên sinh này cố ý nhờ chúng tôi chúc mừng côi"

Viên Hồng Huy nhìn theo tâm mắt của nhân viên phục vụ, nhất thời lắp bắp kinh hãi.

Hắn ta như hiểu được cái gì, nhưng nhất thời không dám nghĩ quá nhiều nên liền hỏi: "Cái gì mà kỷ niệm ngày cưới, cậu cùng Vu phu nhân?"

Vạn Vệ Quốc thầm thấy không ổn, vì thế hướng nhân viên phục vụ cười nói: "Anh nhận lâm người rồi phải không, hai chúng tôi không phải quan hệ này..."

Nhân viên phục vụ nhìn hai người, cũng có chút không hiểu, nhưng anh ta đã mở sâm banh tốt nhất trong khách sạn, còn cố ý mua một cái bánh ngọt lớn như vậy, hóa đơn cũng không nhỏ, nếu là do anh ta thật sự nhầm lẫn thì sẽ phải bồi thường, lập tức cũng có chút sốt ruột.

"Làm sao có thể chứ, chính anh muốn tôi đi chuẩn bị mà, một cô bé nói rằng là con gái của hai người bảo lại với tôi..."

Nhân viên phục vụ vừa giải thích vừa nói, nhưng vừa đảo mắt nhìn quanh phòng bao, nào còn bóng dáng gì của cô bé kia nữa, ngay lập tức trợn tròn mắt.

La Hồng Hà cũng kịp phản ứng, liền hỏi: "Hai người bọn họ không phải vợ chồng, chồng Vu phu nhân cũng không có mặt ở đây, con gái cô ấy lại đứng ngay kế bên kia kìa, anh cũng đừng nói hươu nói vượn vậy chứ!"

Nhân viên phục vụ nhìn theo phương hướng bà ta chỉ, càng ngày càng khẩn trương, liều mạng giải thích nói: "Thật sự tôi không hề gạt người, người kia còn đặc biệt chỉ rằng mang tới phòng bao của Vu phu nhân!"

Quả thật không rõ ràng chút nào!

Lưu Bội Trân nghe bọn họ vừa nói như vậy, con ngươi đảo quanh, rất nhanh đã bắt được trọng điểm, chỉ vào Vu Na Linh cùng Vạn Vệ Quốc nói: "Không phải vợ chồng cái gì cơ, hôm qua tôi tận mắt nhìn thấy hai người bọn họ vào ở chung một phòng trong khách sạn!"

Chỉ có vợ chồng chân chính mới có thể ở chung một phòng, mà đã không phải vợ chồng...

Viên Hồng Huy không dám tin nhìn hai người, Vạn Vệ Quốc này hắn có quen biết, đây là bạn học cấp ba của Củng Kiến Trung, hắn ta nhất định không thể có quan hệ gì với phu nhân giàu có ở thành phố Bắc Kinh xa xôi, điều này hoàn toàn chứng minh được, vậy thì thân phận của Vu Na Linh chắc chắn là giải

Thảo nào, đã bảo là vợ chồng tới tìm con gái thất lạc mà người chồng lại không ở đây, không phải không xuất hiện mà là không thể xuất hiện, vừa lộ diện nhất định sẽ lộ ra dấu vết mờ ám!

Viên Hồng Huy chỉ cảm thấy tức giận không có chỗ phát tiết, hung hăng trừng mắt nhìn Củng Kiến Trung,"Hay lắm, cậu dám lừa tôi?"

La Hồng Hà cũng đã hiểu được, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Vu Na Linh mắng: "Tôi nhổ vào, thiệt công cho tôi còn xem cô như chị em ruột mà giúp đỡ, mấy người thế mà lại đi lừa gạt người khác sao?!"

Nghĩ đến bộ dáng nịnh nọt vừa rồi của mình đối với kẻ lừa đảo, La Hồng Hà quả thật tức giận đến giậm chân, bà ta vốn là một người nóng nảy, trực tiếp xông lên muốn cào người.

Phương Thanh Nghiên vội vàng tiến lên bảo vệ Vu Na Linh, trong lòng cũng có chút sốt ruột, xem ra không chỉ có Lưu Bội Trân nhúng tay mà phía sau còn có người phá rối!

La Hồng Hà chỉ muốn trút giận, chẳng quan tâm mình đang cào ai, cứ vậy đưa tay véo mạnh cánh tay cùng vai Phương Thanh Nghiên hai cái.

Phương Thanh Nghiên đau đến nỗi khuôn mặt nhỏ cũng méo mó.

Củng Kiến Trung vội vàng đi lên đẩy bà ta ra;"Cô làm gì trò gì vậy, cô thế mà dám ra tay?”

Vạn Vệ Quốc nhìn cũng đau lòng sốt ruột nhưng trong tình huống này hắn thật sự không dám che chở Vu Na Linh, muốn che chở thì cái gì cũng không nói rõ được nữa.

La Hồng Hà cười lạnh trừng mắt nhìn Củng Kiến Trung,Anh cố ý lừa gạt chúng tôi đến đây, giờ lại hỏi tôi đang làm gì?"

Củng Kiến Trung là một người chính trực, trong lòng cũng cảm thấy gạt người khác là không đúng, nhưng ông ta cảm thấy La Hồng Hà không có tư cách nói mình, đức hạnh bản thân như nào bà ta cũng không đếm xỉa đến sao?

Tuy nhiên vì cần Viên Hồng Huy đi làm chứng, trước mắt cũng không thể lật bài ngửa, chỉ có thể tiến lên che chở Phương Thanh Nghiên nói: "Có chuyện từ từ nói, cô đừng động thủ!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play