Hai người này rõ ràng muốn gây chuyện với Phương Thanh Nghiên, hơn nữa còn muốn âm thầm giở trò xấu.

Nhưng hắn lại không rõ bọn họ nói chuyện ba mẹ ruột của Phương Thanh Nghiên là thế nào, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Mẹ của Phương Thanh Nghiên chẳng lẽ không phải là người hắn đã nhìn thấy sao?

Lâm Khiên cảm thấy hứng thú, liền dặn dò người đeo kính râm đi điều tra tư liệu vê Phương Thanh Nghiên.

Chuyện này của Phương Thanh Nghiên rất dễ tra, tìm ra tất cả những hồ sơ có sẵn, hỏi mọi người xung quanh nhà máy về thân thế của Thanh Nghiên cũng có thể hỏi ra được một ít chuyện.

Người đàn ông đeo kính râm chỉ mất một đêm đã tìm đủ tư liệu Lâm Khiên muốn.

Lâm Khiên xem qua tư liệu một lần, đôi mắt hắn trợn tròn.

Hóa ra Phương Thanh Nghiên không phải là con ruột của Tần Thục Huệ.

Vậy tại sao Tần Thục Huệ còn đối xử với cô tốt như vậy?

Trong mắt Lâm Khiên có chút ảm đạm, hắn nhìn chằm chằm vào phần tư liệu kia, lại liên tưởng đến những lời Thẩm Khả Di nói mới hiểu được chuyện gì xảy ra.

Sau khi suy nghĩ một chút, hắn dặn dò người đàn ông đeo kính râm: “Anh theo sát họi"

Vợ chồng Viên Hồng Huy đến huyện Nam Hương vào buổi sáng cuối tuần, ngồi xe lửa hơn bốn mươi tiếng, trên mặt hai người đều là vẻ mệt mỏi.

Củng Kiến Trung đến nhà ga đón người, sau đó dẫn bọn họ đến khách sạn vợ chồng Vạn Vệ Quốc đang ở.

Viên Hồng Huy biết đây là khách sạn lớn nhất huyện Nam Hương, có chút chần chừ nói: "Chỗ ở ổn một chút là được rồi, không cần phải chọn chỗ tốt như vậy.

"

Củng Kiến Trung cười cười: "Cậu yên tâm đi, bên kia nghe nói cậu có thể cung cấp tin tức của cái vòng nên đã bao hết chỉ phí ăn ở, đi lại trong lần về huyện Nam Hương này của hai người, hai người không phải tốn tiền đâu."

La Hồng Hà mừng rỡ: "Đây phải là ông chủ lớn cỡ nào chứ, hào phóng như vậy!"

Trên mặt Viên Hồng Huy tuy rằng không có gì thay đổi, nhưng trái tim đang treo lơ lửng bởi vậy mà thoáng ổn định.

Hắn ta luôn cảm thấy sự việc có điểm không thích hợp, thân thế của Phương Thanh Nghiên vừa mới lộ ra, ba mẹ ruột của cô liền tìm tới cửa, chuyện này có quá nhiều điểm trùng hợp rồi.

Nhưng mà đối phương nhắc tới vòng ngọc, hiện tại lại biểu hiện hào phóng như vậy, hắn ta thật sự không muốn tin rằng đây sẽ là một cái bẫy.

Hai bên hẹn gặp nhau vào giờ cơm tối, ở trong một gian phòng xa hoa trong nhà hàng khách sạn, Phương Thanh Nghiên và vợ chồng Vạn Vệ Quốc đã chờ ở bên trong.

Viên Hồng Huy đánh giá mấy người trong phòng, ánh mắt dừng lại trên người Vạn Vệ Quốc.

Phương Thanh Nghiên chú ý tới chi tiết này, điêu này nói rõ là Viên Hồng Huy có ấn tượng với khuôn mặt của Vạn Vệ Quốc.

Vậy thì không thể mạo hiểm để Vạn Vệ Quốc giả làm ba của cô được.

Cô âm thầm nháy mắt với Vạn Vệ Quốc, Vạn Vệ Quốc hiểu ý, sau đó liền tự giới thiệu mình là bạn học của Củng Kiến Trung.

Viên Hồng Huy vừa nghe, nhất thời vỗ đùi một cái: "Tôi đã nói trông cậu rất quen mắt nên liên nghĩ nhất định đã gặp qua ở đâu, hóa ra là bạn học của Kiến Trung!"

Quả nhiên, Viên Hồng Huy có ấn tượng với Vạn Vệ Quốc, chỉ là hai người không tính thân quen nên mới không nhận ra ngay từ đầu, người am hiểu buôn bán thường có khả năng nhớ mặt người rất tốt.

Cũng may Vạn Vệ Quốc không để lộ ra sơ hở gì, bằng không sẽ làm hỏng hết mọi chuyện.

Vu Na Linh đúng lúc mở miệng nói: "Xin chào Viên tiên sinh.

Tôi tên là Vu Na Linh, từ Bắc Kinh đến.

Về phần lý do tại sao tôi đến đây, chắc hẳn Củng tiên sinh cũng đã giải thích với các người rồi chứ?"

Giọng Bắc Kinh của cô ấy vừa nghe một cái liền có thể nhận ra ngay nên vợ chồng Viên Hồng Huy cũng sẽ không nghi ngờ.

"Chúng tôi có nghe cậu ấy nói qua, cô nói xem trên đời này sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy, quả thực so với mấy vở truyện hát trong hí kịch còn quá hơn!"

Viên Hồng Huy đầu tiên là làm bộ làm tịch cảm thán một lát, sau đó mới lên tiếng: "Cô nói xem có phải rất trùng hợp hay không.

Năm đó Chí Cường nhờ tôi giúp cậu ấy bán cái vòng ngọc kia, lúc ấy tôi còn tưởng là cậu ấy gặp khó khăn gì mà phải bán đồ trang sức đi!"

Đem mọi chuyện đổ hết lên đầu một người chết, chính là chết không đối chứng.

Lúc ngồi trên xe lửa Viên Hồng Huy đã bàn với vợ, công lao phải nhận lấy hết vê mình, còn những chuyện khác thì đều không nhận.

Vu Na Linh hỏi: "Anh chắc chắn trên vòng ngọc đó khắc tên Thanh Nghiên?”

Viên Hồng Huy liên tục gật đầu: "Đúng vậy, tôi rất chắc chắn.

Lúc ấy tôi còn hỏi Phương Chí Cường là cái vòng ngọc đấy ở đâu ra, cậu ấy nói là tìm người làm cho con gái mình, cho nên mặt trên mới có khắc ba chữ Phương Thanh Nghiên, tôi cũng không nghi ngờ gì."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play