Nghĩ tới đây, Lưu Bội Trân cười híp mắt nói: "Cháu gái à, cháu còn có cách kiếm tiên nào khác không?”

Thẩm Khả Di sửng sốt, bỗng như là được khai sáng.

Cách kiếm tiền cô ta có không ít.

Bây giờ là những năm 90, những nghề kiếm ra tiền kia còn sợ không phát triển sao.

"Vậy bà trả được bao nhiêu tiền?"

Vẻ mặt Thẩm Khả Di hoài nghi, cô ta biết nông dân nghèo, Lưu Bội Trân lại còn vô cùng keo kiệt.

Lưu Bội Trân cắn chặt răng: "Giống như lần trước, cháu thấy có được không?"

Ánh mắt Thẩm Khả Di sáng lên, một ngàn tệ không phải là số tiền nhỏ.

Mà trong tay cô ta hiện tại đã có một ngàn tệ, chỉ với số tiên này cũng đủ để cô ta ngồi xe đi Bắc Kinh.

Thẩm Khả Di đã hạ quyết tâm không làm bạn bè với Phương Thanh Nghiên, không chỉ có như thế mà cô ta còn muốn cho Phương Thanh Nghiên biết rõ sự lợi hại của cô ta, đưa nội dung vốn có của câu chuyện vê đúng diễn biến ban đầu, để cho Phương Thanh Nghiên nhận rõ mình là cái thứ gì!

Nhất định là Phương Thanh Nghiên chiếm được cơ duyên gì đó, cho nên đời này mới có thể trải qua cuộc sống tốt như vậy.

Nếu Phương Thanh Nghiên nhất định phải đối nghịch với mình, cô ta cũng sẽ để cho cô biết được sự lợi hại của mình!

Đáng tiếc là bây giờ tuổi của cô ta còn quá nhỏ, không thể một mình đi xa nhà, nên cô ta muốn để dành số tiền này, đợi đến khi thời cơ chín muồi sẽ đến Bắc Kinh kết bạn với nữ chính.

Bởi vì nguyên tác câu chuyện bắt đầu là ở ba năm sau, khi đó nữ chính vừa lên cấp ba.

Cô ta biết nữ chính tên là gì, học ở trường cấp ba nào, nói chung là ở một nơi nào đấy, dựa vào những điều này là đủ để tìm được nữ chính!

Mà đợi đến khi cô ta với nữ chính trở thành bạn tốt, ké được vận may của nữ chính, Phương Thanh Nghiên tuyệt đối không nhảy nhót được nữal

Lưu Bội Trân tình nguyện coi tiền như rác mua cách kiếm tiền của cô là chuyện không thể tốt hơn.

Buôn bán rất vất vả, một đứa trẻ như cô ta có nhiều ý tưởng hơn nữa cũng vô dụng, không bằng đem bán những ý tưởng này lấy tiền để tiết kiệm, vì tương lai mà tính toán!

Nghĩ tới đây, trong lòng Thẩm Khả Di đã có tính toán, liền nói: "Tôi có thể dạy các ngươi làm trà sữa, chi phí thấp lại rất được yêu thích!"

Trước kia cô ta làm việc ở quán trà sữa, biết làm trà sữa cần chuẩn bị cái gì.

Hiện tại mấy nguyên liệu này cũng không khó mua lắm.

Lưu Bội Trân vừa nghe liền vô cùng vui vẻ, lại có thêm một cách kiếm tiền, bà ta có thể cho hai đứa con trai mỗi đứa một cái, trong nhà cũng không cần vì chuyện này mà ầm ï náo loạn nữa.

Vì vậy, Thẩm Khả Di liền dẫn Lưu Bội Trân đi mua nguyên liệu, nói là sẽ tự mình dạy bà ta cách làm trà sữa.

Hai người rời khỏi trường trung học thực nghiệm, đang định ngôi xe đi chợ bỗng Thẩm Khả Di tinh mắt nhìn thấy Phương Thanh Nghiên đi ra từ một quán trà nhỏ, bước chân không khỏi dừng lại.

Đi bên cạnh Phương Thanh Nghiên là mấy người trưởng thành nhìn lạ mắt, mấy người họ đang đi về hướng ngược lại với trường trung học thực nghiệm.

Lưu Bội Trân thấy Thẩm Khả Di dừng lại cũng dừng chân nhìn theo tâm mắt của cô ta, bà ta nhất thời nhíu mày.

Bà ta nhận ra Củng Kiến Trung, hắn ta là bạn nối khố chơi với con trai bà ta từ bé đến lớn, bà ta lập tức nhỏ giọng nói thầm: "Cái đồ con hoang không biết xấu hổ, dụ dỗ được một đám người xoay quanh nó, tên tiểu tử thối Kiến Trung kia cũng thật là, cưới được em gái người ta khuỷu tay liền hướng ra bên ngoài, một chút cũng không để ý tới tình cảm với Chí Cường nhà tôi!"

Thẩm Khả Di: "Bà biết họ sao?"

Lưu Bội Trân liền nói cho cô ta nghe thân phận Củng Kiến Trung.

Thẩm Khả Di sau khi nghe xong nhìn chằm chằm Phương Thanh Nghiên một lúc, nhất thời cũng không rõ những người này ở cùng một chỗ là muốn làm cái gì.

Lúc này, mấy người Phương Thanh Nghiên lên một chiếc taxi rời đi, Thẩm Khả Di liền gọi một chiếc taxi đi theo sau.

Một đường đi đến trung tâm thương mại.

Trong trung tâm thương mại có rất nhiều người, mượn dòng người che đậy, Thẩm Khả Di đi theo họ cả đoạn đường, cứ đi một chút lại dừng một chút, luôn luôn duy trì một khoảng cách an toàn nhất định nên cũng không bị phát hiện.

Nhưng điều kỳ lạ là, cô ta nhìn thấy Phương Thanh Nghiên đang giúp mấy người kia chọn quần áo, hơn nữa còn chọn toàn hàng hiệu.

Thẩm Khả Di không biết rốt cuộc họ muốn làm gì nhưng trực giác nói cho cô ta biết, chuyện này không đơn giản! Phương Thanh Nghiên cũng không nghĩ tới chuyện mình sẽ bị người khác theo dõi, cho dù có bị người khác nhìn thấy, cô cũng có thể giải thích là "Ba mẹ ruột" của cô đưa cô đi dạo trung tâm thương mại.

Cô mua quần áo cho vợ chồng Vạn Vệ Quốc, sau đó sắp xếp cho bọn họ ở lại khách sạn tốt nhất huyện Nam Hương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play