Người đàn ông đeo kính râm lại phụ họa theo: "Quả thật lòng dạ hẹp hòi, tiểu thiếu gia chúng ta không so đo với loại nhà quê này!"
Lâm Khiên lại càng tức giận,"Không cần anh quản!"
Hắn uất ức muốn chết, vốn tưởng rằng lần này mình ra tay hỗ trợ nhất định sẽ khiến nhỏ ngốc kia bội phục sát đất, nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, nào biết sự tình thành ra như vậy...
Lâm Khiên ghé vào cửa sổ nhìn bóng dáng Phương Thanh Nghiên, nghĩ thâm hắn tuyệt đối sẽ không tò mò chuyện của cô nữa, Lâm Khiên hắn tuyệt đối sẽ không làm người mặt nóng dán mông lạnh!
*Nhiệt tình để rồi bị dập tắt hứng vì sự lạnh nhạt thờ ơ của đối phương.
Phương Thanh Nghiên mất sức một hồi mới làm cho Tần Thục Huệ nguôi giận.
Tần Thục Huệ quả thật tức giận, bà tức Phương Thanh Nghiên không phân tốt xấu đã đuổi Lâm Khiên đi, nhưng người ta lại vừa mới giải quyết phiên toái cho nhà mình.
Hơn nữa, tính tình con gái thế này, bà cũng có chút sâu muộn.
Đối với người trong nhà ôn nhu săn sóc hiểu chuyện tất nhiên là không cần nhiều lời, thế mà đối với người ngoài liền giương nanh múa vuốt giống như sư tử nổi giận, thái độ luôn sắc xéo tới cực điểm, nửa điểm không chịu nhượng bộ.
Như vậy tuy rằng không phải chịu thiệt, nhưng cũng rất khó có bạn bè thổ lộ tình cảm.
Tần Thục Huệ vốn hy vọng Phương Thanh Nghiên và Lâm Khiên có thể trở thành bạn bè thân thiết, bà cảm thấy đứa bé Lâm Khiên kia lớn lên không tệ, miệng cũng ngọt khiến người ta yêu thích không thôi, hơn nữa thân thể còn không được tốt, cũng khiến người ta đau lòng vô cùng.
Nhưng sau khi nghe con gái nói, Lâm Khiên ở trước mặt con gái mình hình như không phải như vậy, tính cách thành ra vô cùng ác liệt.
"Được rồi được rồi, mẹ không can thiệp vào việc con kết thêm bạn bè, nhưng con làm gì thì cũng đừng quá tiêu cực." Tần Thục Huệ nghĩ thầm mình không nên quản chuyện của tiểu bối, Phương Thanh Nghiên còn hiểu chuyện như vậy, kỳ thật không có gì phải quan tâm.
Phương Thanh Nghiên thuận theo gật đầu.
Sau khi ra khỏi phòng bếp, cô lại hỏi Tôn Lai Hương tình huống cụ thể có bao nhiêu người đến quấy rối, kết hợp đủ các loại biểu hiện, đây nhất định là người Phương gia đến gây chuyện.
Người Phương gia nhất định là vì chuyện lần trước Mã Minh quấy rối nhưng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt*, cho nên liền dùng phương pháp tương tự đến trả thù.
*Nhẫn nhục chịu đựng bên trong nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra vui vẻ.
Thoạt nhìn là chuyện nháo loạn nhỏ, lặt vặt không đáng kể, sẽ không tạo tổn hại lớn mà chỉ làm cho người ta phiền lòng, Tần Thục Huệ sợ cô lo lắng nên cũng không có nói với cô.
Tần Thục Huệ cũng nhớ tới lần trước người của đồn công an đến cũng không gây phiền toái gì cho Mã Minh, cho nên cảm thấy chuyện này công an sẽ không giải quyết được gì.
Trên thực tế, mọi việc nếu chỉ cứ lùi bước nhân nhượng, người ta khi dễ bạn nhiều cũng sẽ trở thành một loại thói quen!
Phương Thanh Nghiên cảm thấy chuyện này rất nghiêm trọng, nhất định phải nói rõ ràng với mẹ mình, đợi sau khi về nhà sẽ nói những đạo lý này với Tần Thục Huệ.
Tân Thục Huệ sắc mặt ngượng ngùng, Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là đập hỏng mấy cái chén gì đó, bất kể là ở đâu cũng sẽ có người xấu tồn tại, con đừng quá để bụng..."
Phương Thanh Nghiên nhịn không được hỏi ngược lại: "Đúng, mẹ cảm thấy chỉ là đập hỏng mấy cái chén, dọa mấy khách đến ăn mà thôi.
Nhưng lần sau đập hỏng chén văng tới bên người khách trong quán thì sao? Hoặc là, khách không để ý giẫm phải những mảnh vỡ kia?"
Tần Thục Huệ nghẹn lại không nói được gì.
Trong lòng bà biết, con gái nói rất đúng, cũng biết đây chắc chắn là người Phương gia trả thù, cũng ép bà phải ở thế đối nghịch với nhà họ, mà bà lại yếu đuối nào có sức mạnh chống trả.
Nhưng trên thân phận bà vẫn là con dâu Phương gia.
Chồng đã chết, thật ra không cần hiếu kính với loại người thiếu đạo đức nhu Lưu Bội Trân, nhưng chính bởi vì chồng đã chết, bà càng cảm thấy mình không nên quá mức so đo với một người mẹ đã mất đi con trai.
Chỉ cần không phải liên lụy đến thanh danh của bà cùng tương lai của con gái, nếu có thể nhượng bộ thì bà nhất định sẽ nhường.
Mà mặt khác, người nhà chồng bà còn có tục ăn sâu từ tận xương tủy, đó là tôn tỉ trật tự đều theo địa vị trong nhà.
Tần Thục Huệ trầm mặc một hồi lâu, mới lúng túng nói: "Là mẹ sai rồi..." Đáng lẽ bà nên chịu trách nhiệm với khách hàng trong cửa hàng chứ không thể cứ vì đám người Phương gia mà trốn đi làm một con rùa đen rụt đầu.
Phương Thanh Nghiên khẽ thở dài, cô biết mẹ muốn phá vỡ những trói buộc này kỳ thật không dễ dàng.
Thế nhưng cũng không sao, vì rất nhanh thôi, đám người Phương gia sẽ không nhảy nhót nổi nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT